- Ta tiện thể đến chuyển lời, muốn hỏi ngươi bây giờ có muốn nhập ma không?
Người mặc áo bào đen trầm giọng nói.
Khương Song lại không để ý vấn đề mà hắn nói, chỉ nhìn chằm chằm hắn, trầm mặc một lúc.
- Ngươi là Tào Hùng?
Người mặc áo bào đen.
—à| - Ngươi là Tào Hùng? Đúng không?
Khương Song lạnh lùng nói lần thứ hai.
Người mặc áo bào đen chậm rãi xốc mũ lên, là một khuôn mặt xa lạ. Sau đó, hắn xé bỏ lớp mặt nạ da người ra, quả nhiên chính là hình bộ thượng thư Tào Hùng.
- Nhị thái tử, làm sao mà ngươi nhận ra ta?
Tào Hùng híp mắt nghi ngờ hỏi.
- Hôm qua trước lúc đi Vương Khả đã nói với ta phải đề phòng ngươi, nói ngươi không phải loại người tốt đẹp gì!
Khương Song trầm giọng nói.
- Vì sao?
Tào Hùng trợn mắt nói.
- Vương Khả nói, trước kia ngươi có thù oán với Vương Khả. Sau này còn xúi giục A Bính đi giết chết Vương Khả. Dù sao cũng không phải người tốt đẹp gì, bảo ta đề phòng ngươi, nói ngươi có thể sẽ đến ám sát ta để giải mối hận trong lòng!
Khương Song trầm giọng nói.
Mặt Tào Hùng đen lại.
- Nói cách khác, vừa rồi vốn dĩ ngươi không biết ta là do đại ca ngươi phái tới, mà nghĩ ta là thích khách đến ám sát ngươi?
- Đúng vậy, Vương Khả nói ngươi vì đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn!
Khương Song miêu tả lại.
Tào Hùng nghe xong sắc mặt càng khó coi.
- Con mẹ nó Vương Khả, đúng là thù dai!
- Ngươi đến ám sát ta thật sao?
Giọng Khương Song lạnh lùng nói.
Mặt Tào Hùng đen lại.
- Đây là hình bộ đại lao, ta ám sát ngươi? Ta không muốn sống nữa à?
- Vậy ngươi... ?
- Không phải ta vừa nói với ngươi rồi sao, ngươi nhìn lệnh bài này đi!
Tào Hùng buồn bực nói.
- Ngươi thực sự là người đại ca ta phái tới?
Khương Song kinh ngạc nói.
Tào Hùng.
># gái Vì sao, sao mà không nhận ra được thân phận nằm vùng của ta?
Con mẹ nó.
- Đệ Nhất Ma Thần chính là ta đây!
Tào Hùng buồn bực giải thích một chút về thân phận của bản thân.
- Người là người mà đại ca ta để lại Đại Thiện để nằm vùng? Sao ngươi lại nói ra thân phận làm gì?
Khương Song nhíu mày nghi ngờ hỏi.
Mặt Tào Hùng đen lại. Mẹ nó còn không phải tại ngươi? Ai bảo ngươi không nhận ra được ta, ta phải giải thích thôi!
- Nhị thái tử, ngươi còn muốn nhập ma lấy công chuộc tội không?
Tào Hùng buồn bực nhắc lại lần thứ hai.
- Đại ca cho ta lấy công bù đắp sao?
Khương Song híp mắt nhìn về phía Tào Hùng hỏi.
- Đúng, Khương Bính phải thừa kế Dạ Xoa hoàng triều, chắc chắn cần sự trợ giúp của ngươi. Đệ Nhất Ma Thần có sắp xếp mới, hi vọng ngươi đồng ý hợp tác với Đệ Nhất Ma Thần!
Tào Hùng trịnh trọng nói.
Khương Song trầm ngâm một lúc.
3 ngày sau. Triều đô của Dạ Xoa hoàng triều, thần đô Dạ Xoa.
Giờ phút này, trên một ngọn núi bên ngoài thần đô Dạ Xoa.
Vương Khả, Khương Bính, Khương Song, Tây Môn Tĩnh, tất cả đều mặc áo bào đen. Còn có Hàn Băng Thần Trùng Vương đã biến lớn bằng bàn tay, đang ở trên đầu vai của Vương Khả. Một luồng hàn khí bay thẳng vào bên trong thân thể của Vương Khả.
- Thầy, ngươi, ngươi không sợ lạnh sao? Cái đồ chơi này, vừa rồi ta có cõng thử một lần, ta suýt nữa bị đông thành băng rồi!
Tây Môn Tĩnh kỳ quái nhìn Hàn Băng Thần Trùng Vương đang ở trên bả vai của Vương Khả nói.
- Lạnh? Lạnh cái gì? Đường đường là một đấng nam nhi nhiệt huyết, có chút lạnh cũng không chịu được, về sau làm sao mà lấy được vợ?
Vương Khả trừng mắt nhìn Tây Môn Tĩnh quát.
Sắc mặt Tây Môn Tĩnh cứng đờ, cái này thì liên quan gì đến việc cưới vợ?
- Hơn nữa, cha ngươi nói ngươi cũng là Võ Thần cảnh? Ta cũng không hiểu sao ngươi ở Võ Thần cảnh được? A Bính được Thiên Hoàng ban thưởng cho công đức lớn, mới đột phá đến Võ Thần cảnh. Ngươi sao mà cũng đạt được? Nhanh như vậy?
Sắc mặt Vương Khả kỳ quặc nói.
- Cha ta nói ta có thiên phú, lại may mắn. Hơn nữa, bị thầy chọc giận nhiều, nên ta mới đột phá được!
Tây Môn Tĩnh nói.
- Bị ta chọc tức? Ta chọc ngươi, ngươi có thể đột phá?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Chắc chắn là vậy!
Tây Môn Tĩnh gật đầu một cái.
3 người đám Vương Khả.
— uy Con mẹ nó, cái gì vậy? Sau này tất cả mọi người việc gì phải tu luyện? Bị Vương Khả chọc giận, ức hiếp là đủ rồi?
- Còn nữa, ngươi đi cùng làm cái gì? Chẳng phải ta bảo ngươi ở nhà tu thân dưỡng tính sao? Đi theo làm cái gì?
Vương Khả hỏi.
- Cha ta nói, lần này thầy tới Dạ Xoa hoàng triều tranh quyền cho tam thái tử, không có ai đi theo giúp đỡ thực sự là quá thảm.
Cha ta nói, ta là đệ tử ngươi, nhất định phải giữ gìn mặt mũi cho ngươi, nên chủ động đến đây hỗ trợ!
Tây Môn Tĩnh giải thích.
Mặt Vương Khả đen lại.
- Có phải ta nên cảm ơn hai cha con các ngươi hay không?
- Thầy không cần khách sáo đâu!
Tây Môn Tĩnh nói.
- Cái rắm ý, khách sáo cái rắm, ai thảm? Ta cố ý không gọi người nào đi cùng, mọi thứ ta đều sắp xếp xong xuôi rồi, tự dưng lại lòi ra ngươi? Thôi được rồi, ngươi đi về đi, nói với cha ngươi ta không thảm, ta rất ổn!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Cha ta nói, nếu thầy đuổi ta đi, ta cũng không thể đi. Nếu ta đi thì thây không còn chút mặt mũi nào!
Tây Môn Tĩnh nói.
- Tây Môn Thuận Thủy, cái rắm nhà hắn!
Vương Khả trừng mắt mắng.
- Thầy, sao ngươi lại mắng cha ta?
Tây Môn Tĩnh cau mày nói.
- Mắng hắn vẫn là còn nhẹ. Hắn không biết ngươi như thế nào sao? Chuyến này chúng ta đi thế lực không nhiều, vốn dĩ là một cuộc ác chiến, hắn còn đưa ngươi tới, không phải đã rét vì tuyết giờ còn thêm lạnh vì sương sao? Tây Môn Tĩnh ngươi về đi!
Vương Khả khuyên nhủ.
- Thầy, cha ta không cho ta về!
Tây Môn Tĩnh cười khổ nói.
Vương Khả.
vơi Con mẹ nó phải làm sao bây giờ?
Bên kia Khương Song đang nghi ngờ liếc nhìn Tây Môn Tĩnh.
- Sao Vương Khả lại bài xích Tây Môn Tĩnh như thế?
Khương Song nhìn về phía Khương Bính hỏi.
- Hả? Tây Môn Tĩnh là sao chổi, mỗi lần hắn đi cùng đều hỏng bét, ngươi không biết việc này sao?
Khương Bính nhìn về phía Khương Song trả lời.
Khương Song "…"
Ta biết cái đếch gì! Sao chổi, thế mà các ngươi cũng tin sao?
- Thầy, lần này ta cam đoan sẽ thận trọng lời nói đến hành động, không gây thêm cho ngươi phiền phức có được không?