- Vị Vương đại tiểu thư này rất cao ngạo! Ngươi theo đuổi nàng như cá diếc sang sông. Đúng rồi, ta nhớ không sai thì ông của Trương Chính Đạo là Trương Thiên Sư đã từng theo đuổi Vương đại tiểu thư nhưng không thành!
Khương Bính nhớ ra nói.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ nhìn Trương Chính Đạo nói.
- Ông ngươi? Người già mà tâm không già, cũng theo đuổi Vương đại tiểu thư? Còn không theo đuổi được?
- Hả! Chuyện đã qua, đừng nhắc lại nữa!
Trương Chính Đạo khổ sở nói.
- Đúng rồi, cha ngươi cũng theo đuổi Vương đại tiểu thư? Cái này, cái này, Vương đại tiểu thư có bao nhiêu mị lực thế?
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.
- Không biết, thân phận Vương gia này quá kỳ lạ!
Trương Chính Đạo cười khổ nói.
- „., ta nghĩ ra rồi. Cha Trương Lý nhi, đại bá ngươi Trương Đông lúc trước chia rẽ ta và Trương Lý nhi. Lúc đó còn nói một câu, cái gì mà quy tắc của Trương gia, cưới vợ gả con gái, không được phép là người họ Vương? Chẳng lẽ... ?
Vương Khả trừng mắt nhìn về phía Trương Chính Đạo nói.
Trương Chính Đạo gật đầu.
- Cũng là bởi vì Vương gia này!
Mặt Vương Khả đen lại.
- Ý là ta cũng bị vị Vương gia này làm cho đen đủi một lần?
- Ai bảo ngươi họ Vương? Cha ta vì Vương đại tiểu thư mà ngồi từ mấy chục năm. Ông ta năm đó cũng bởi vì nàng cho nên... Đại bá ta mặc dù không dám quởổ trách Vương gia, nhưng đã lập ra quy tắc là Trương - Vương không kết thân. Cho nên ngươi và Trương Lý nhi mới...
Trương Chính Đạo giải thích nói.
Sắc mặt Vương Khả rất khó coi.
- Vương đại tiểu thư này là thần tiên à? Khuấy động bao nhiêu sóng gió? May mà nàng ta đã bị giết, nếu không... !
- Ta nghe cha ta nói, Vương cô nương vài thập niên trước bị giết không phải Vương đại tiểu thư!
Trương Chính Đạo giải thích nói.
- Ngươi đùa ta đấy à? Không phải ngươi vừa nói là Vương đại tiểu thư ư? Khác nhau chỗ nào?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Vương cô nương chỉ là một phân thân của nguyên thần Vương đại tiểu thư, không phải là bản thể thật của Vương đại tiểu thư!
Bản thể của Vương đại tiểu thư ở đâu không ai biết, ít nhất là ta không biết. Kia là phân thân của nàng!
Trương Chính Đạo giải thích nói.
Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo nói.
- Cha ngươi vì một cái phân thân của Vương đại tiểu thư mà ngồi từ mấy chục năm? Không phải là cố ngồi cho Vương đại tiểu thư thấy đấy chứ, vì để bản thể của nàng cảm động?
- Có thểi Trương Chính Đạo kỳ quặc nói.
- Nghiệt tử, ngươi nói cái gì đấy? Muốn ta dùng gia pháp sao?
Một tiếng kêu to nổ vang trên đầu tới.
Trương Chính Đạo biến sắc.
- Cha, ta không nói gì mà, ta không nói câu nào!
Vương Khả giương mắt nhìn về phía âm thanh truyền tới, nhìn phía Chiến Thần Điện ở xa. Đây là Trương Tây đang nghe sao?
Mẹ nó, chúng ta nói chuyện phiếm, hắn đều nghe thấy hết?
- Vương Khả ta không thể nói, ngươi muốn biết chuyện liên quan đến Vương đại tiểu thư thì hỏi tam thái tử. Ta không muốn về nhà bị đánh!
Trương Chính Đạo lập tức che miệng.
- Cũng được. A Bính, ngươi nói xem. Lúc trước Thiện Hoàng theo đuổi Vương đại tiểu thư thế nào, sao người ta lại không thèm để ý!
Vương Khả tò mò nhìn Khương Bính hỏi.
- Hả! Vương Khả ngươi đừng ép ta. Trương Chính Đạo sợ bị cha đánh, ta cũng sợ bị cha trách tội! Cái này là vấn đề khó nói, bổ qua đi!
Khương Bính cự tuyệt.
- Sao lại bỏ qua? Ta muốn đối phó Vương gia Dạ Xoa, Vương đại tiểu thư là Vương gia gia chủ. Ta muốn tìm hiểu sơ hở mà!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Vương đại tiểu thư đã mất tích hơn ngàn năm, hơn nữa hành tẩu thiên hạ là phân thân của nàng. Vương cô nương kia chết, Vương gia Dạ Xoa phần lớn chỉ nghe chỉ đạo của quốc sư Vương Hữu Kiếm, ngươi tìm hiểu về hắn đi!
Khương Bính nói ra.
- Vậy Vương gia này rốt cuộc là có lai lịch thế nào, vì sao là được cả thiên hạ kính nến? Vương gia là đại nhân vật tuyệt thế của chính đạo sao?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
- Chưa nghe nói qua! Khương Bính nhớ lại nói.
- Chưa nghe nói qua? Phật Môn, Đạo Môn, ông ngươi là Đại Đế, vì sao bọn họ lại phải nể mặt Vương gia? Phân thân của Vương đại tiểu thư ở đâu cũng thành khách quý?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ta cũng không biết!
Khương Bính nói.
Mặt Vương Khả đen lại, rốt cuộc thì các ngươi biết cái gì? Vì sao Vương gia lại được tôn sùng?
- Ta nghe nói, Vương gia Dạ Xoa là thế gia đúc kiếm. 3000 năm trước, đúc ra 108 thần kiếm tuyệt thế!
Trương Chính Đạo nói.
- Thế gia đúc kiếm? Sau đó thì sao?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
- 108 thần kiếm tuyệt thế kia, 3000 năm trước đã bị hủy, bây giờ thiên hạ chỉ còn lại 10 đại thần kiếm! Mà Vương gia cũng 3000 năm rồi không rèn đúc kiếm!
Trương Chính Đạo nói ra.
- 3000 năm? Bọn họ bị bệnh à, thế gia đúc kiếm lợi hại thế mà lại không đúc nữa, đổi nghề à?
Vương Khả nói.
- Không biết, dù sao thì 3000 năm không tự đúc kiếm! Giáo huân của Vương gia, bất luận là con cháu nào cũng không được đúc kiếm nữa!
Trương Chính Đạo nói.
Mặt Vương Khả đen lại.
- Vương gia này, nghề tốt thì không làm, lại đổi nghề xưng vương xưng bá? Nhưng mà 3000 năm đều được mọi người kính nể, thật đúng là đặc biệt! 3000 năm, ai còn nhớ ân tình của Vương gia nữa?
- Chúng ta cũng không biết. Nhưng mà không phải ngươi quen Vương Hữu Lễ sao? Ngươi tìm hắn thử xem!
Trương Chính Đạo nói.
- Vương Hữu Lễ? Lễ bộ thượng thư của Đại Thiện? Vài ngày trước bỗng nhiên chạy trốn về Dạ Xoa hoàng triều? Ta thay chức hắn?
Trở thành lễ hộ thượng thư? Vương Hữu Lễ?
Vương Khả nhíu mày suy nghĩ.
Nghe nói Vương Hữu lễ ở chỗ Vương gia Dạ Xoa cũng rất có tiếng nói và sức mạnh!
Trương Chính Đạo nói ra.
Mắt Vương Khả sáng lên.
- Tốt, vậy chúng ta bắt tay tìm hiểu từ hắn!
- Khi nào thì lên đường?
Khương Bính nhìn về phía Vương Khả nói.
Vương Khả tỏ vẻ kỳ quái, lên đường? Lên đường thế nào? Đám binh lính du côn ỡ Chiến Thần Điện không ai chịu đi với ta, hai chúng ta đi sao? Hai tên đi cướp đoạt giang sơn, liệu có vào nổi Dạ Xoa hoàng triều không, có khi bị bọn họ một đao chém chết thì có?
Trong đại lao hình bộ Thiện Thần Đôi!
Vương Khả, Khương Bính cùng nhìn lão già tóc bạc trước mắt.
Chỗ giam lão già khá sạch sẽ, mọi thứ đều đầy đủ. Nhưng cả người lão giống như đã mất hết tinh thần, nằm ở nơi hẻo lánh, vẻ mặt tuyệt vọng.