Bất Diệt Thần Vương

Chương 1801: Vương gia Dạ Xoa




Mặt Vương Khả đen lại, cái gì thất đức? Việc thất đức là để cho ta? Việc này có chỗ nào thất đức?

- Trương Tây là Chiến Thần, vì Thiện Hoàng, hay là... !

Vương Khả nhìn về phía Trương Tây.

- Ngươi mời ta đi?

Trương Tây trừng mắt nhìn Vương Khả.

- Đúng vậy, bên ta cần một cao thủ sức mạnh lớn hiệp trợ! Sư tôn, sư nương không chịu giúp ta, ngươi xem mấy năm nay ta chiếu cố con trai ngươi, giúp ta chuyện nhỏ này thôi!

Vương Khả khuyên nhủ.

- Trần Thiên Nguyên và Hoàng Nguyệt Nga không làm được việc thất đức này. Mà ta đi, ta chỉ biết đứng ở phía quốc sư Dạ Xoa, đến lúc đó giúp hắn đối phó với ngươi, muốn không?

Trương Tây trợn mắt nói.

Vương Khả cũng trừng mắt nhìn Trương Tây.

- Sao lại thế? Ứng phó với quốc sư Dạ Xoa mà thôi, làm sao ta lại thành tội nhân thế này?

- Thân phận của Vương gia đặc biệt, kể cả Thiện Hoàng cũng không muốn gây thù. Bởi vì một khi đã gây thù, sẽ bị toàn bộ chính đạo bêu rếu!

Trần Thiên Nguyên giải thích.

Vương Khả.

Còn cái gì các ngươi không nói với ta? Đây không phải là hợp lại lừa ta sao? Không đúng! Chỉ là Dạ Xoa hoàng triều mà thôi, vì sao mà các ngươi đều tránh?

- Ngươi họ Vương, ngươi đi đối phó với Vương gia, đến lúc đó cho dù người có mắng ngươi cũng như là mắng bản thân. Sẽ không mắng tổ tông của ngươi, ai bảo ngươi cũng họ Vương? Cho nên, đi đối phó với Vương Gia là chuyện thất đức, chỉ có thể rơi vào tay của ngươi thôi!

Hoàng Nguyệt Nga trịnh trọng nói.

Vương Khả giương mắt nhìn một đám người, khó trách lại cho ta toàn bộ công đức của Dạ Xoa hoàng triều. Thiện Hoàng đáp ứng luôn. Hóa ra là vì Vương gia không dễ động vào? Để cho ta đi làm chuyện thất đức? Ta vô tội mà, dựa vào cái gì cơ chứ! 3 ngày sau, Vương Khả trở lại quảng trường Chiến Thần Điện lần thứ hai. Nhưng bây giờ, tất cả mọi người ai nhìn thấy Vương Khả cũng nhao nhao trốn! Ngay cả Mộ Dung Lão Cẩu nhìn thấy Vương Khả cũng quay đầu chạy!

- Gì đấy? Lão tử là ôn thần sao? Nguyên một đám nhìn thấy ta là chạy? Còn muốn kiếm tiền ở cửa hàng Thần Vương của ta không?

Vương Khả hùng hổ nhìn đám binh sĩ đang quay đầu chạy ở phía xa.

- Vương Khả ta nói này, người ở Chiến Thần Điện đều nghe nói ngươi muốn đi Dạ Xoa hoàng triều ứng phó với Vương gia Dạ Xoa. Ai cũng không chịu thoe ngươi, ngươi còn muốn kéo người đi hỗ trợ? Ngươi đừng nghĩ tới nữa!

Trương Chính Đạo lắc đầu nói.

- Vì sao? 3 ngày vừa rồi ta đã tra tư liệu, Chiến Thần Diện muốn đùa giỡn gì với ta? Vương gia Dạ Xoa, rốt cuộc là tai ương hay là anh hùng chính đạo? Môn phái trong thiên hạ đều phải nể mặt?

Vì sao? Ta khồn hiểu, Vương gia Dạ Xoa có sức ảnh hưởng lớn đến vậy sao? Vì sao vị trí Vương gia của ta ở Thập Vạn Đại Sơn của ta lại thảm như vậy! Không đúng!

Vương Khả tò mò nhìn Trương Chính Đạo nói.

- Haiz, ta cũng không rõ lắm. Nhưng Phật Môn, Đạo Môn thậm chí là Đại Đế đều phải nể mặt Vương gia! Đúng rồi, còn nhớ cha ta ngồi tù là vì Vương đại cô nương!

Trương Chính Đạo nói ra.

- Vương cô nương? Hả, chính là bị Khương Đệ Nhất giết, cha ngươi ngồi tù vì Vương cô nương? Ngươi nói Thiện Hoàng theo đuổi nàng, nhưng nàng không đáp lại. Sau đó bỏ trốn cùng cha ngươi?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

Trương Chính Đạo nhìn xung quanh.

- Làm gì? Ngươi cuống cuồng cái gì đấy?

Vương Khả trợn mắt nói.

Lúc này Trương Chính Đạo mới nhỏ giọng.

- Thật ra, vị cô nương kia đã bỏ trốn cùng cha ta, là cha ta nói với ta. Ta nghi ngờ, là cha ta cố tình muốn tỏ vẻ với ta nên nói vậy!

Vương Khả trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo nói.

- Cha ngươi, lợi dụng Vương cô nương?

- Suyt Trương Chính Đạo lập tức khẩn trương nói.

- Đi, đi, chúng ta chuyển nói khác nói chuyện. Đi tới phủ của A Bính!

Vương Khả lập tức gật đầu nói.

Hai người nhanh chóng tới phủ của Khương Bính.

Quý phủ của Khương Bính trên là băng dưới là tuyết, nguyên một màn sương lạnh.

- Vương Khả cuối cùng ngươi cũng đến. Ngươi xem, quý phủ của ta như muốn trở thành băng sơn rồi đây này. Bao giờ ngươi mới đưa Hàn Băng Thần Trùng Vương đi!

Khương Bính khổ sở kêu hết lần này tới lần khác.

- A Bính, ngươi có còn lương tâm hay không? Ngày đó lão Hàn đã cứu ngươi đó, ở nhà ngươi có vài ngày mà ngươi đã đuổi rồi?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Vì sao ngươi không dẫn tới khu sản nghiệp Thần Vương của ngươi?

Khương Bính trợn mắt nói.

- Khu sản nghiệp Thần Vương của ta? Còn cho ta làm ăn không?

Ngươi không biết, hoạt động siêu tiên nữ mở ra, mỗi ngày thu hút bao nhiêu người tới thần vương tiêu tiền. Lão Hàn đến, muốn một ngày ta tổn thất bao nhiêu tiền hả!

Vương Khả nói.

- Đúng đó, đúng đó!

Trương Chính Đạo cũng nói thêm.

Trương Chính Đạo là quản lý của cửa hàng Thần Vương. Mỗi tháng có bao nhiêu tiền thưởng. Có ảnh hưởng gì thì tiền thưởng của hắn cũng sẽ giảm bớt.

- Ngươi sợ ảnh hưởng gia sản, ta thì không sợ?

Khương Bính buồn bực nói.

- Chỗ ở của ngươi có trận pháp. Hơn nữa người ta cứu mạng ngươi, còn muốn giúp ngươi liều mạng đi Dạ Xoa hoàng triều nữa, giúp ngươi tranh đoạt giang sơn. Ngươi đúng là không có lương tâm, còn muốn đuổi người ta đi, ngươi còn là người sao?

Vương Khả trợn mắt nói.

Mặt Khương Bính đen lại. Mẹ ngươi chứ! - Lão Hàn, vài ngày nãy chúng ta sẽ rời khỏi đây. Cái quý phủ này, ngươi muốn phá chỗ nào thì phá, coi như là nhà mình!

Vương Khả nói với Hàn Băng Thần Trùng Vương.

- Ùng ục ục!

Hàn Băng Thần Trùng Vương hài lòng gật đầu.

- Trương Chính Đạo, cha ngươi không ở đây, ngươi kể tiếp việc vị cô nương kia đi?

Vương Khả hiếu kỳ hỏi.

- Vị cô nương này chính là đại tiểu thư của Vương gia Dạ Xoa!

Cũng là Vương đại tiểu thư!

Trương Chính Đạo nói ra.

- Vương đại tiểu thư?

Khương Bính đột nhiên nghiêm lại.

- Ngươi cũng biết Vương đại tiểu thư này? Nàng là gì của quốc sư Dạ Xoa?

Vương Khả hiếu kỳ hỏi.

- Nàng không phải là gì của quốc sư Dạ Xoa, mà là Vương gia của thiên hạ chính đạo, tôn nàng làm gia chủ. Quốc sư Dạ Xoa Vương Hữu Kiếm trước kia cũng phải cung kính trước mặt nàng!

Khương Bính nói ra.

- Hả? Nàng cũng là Vương gia chủ.

Vương Khả cảm thấy kỳ quái nói.

- Đúng, vị Vương đại tiểu thư này. Bất luận là tới chỗ Đại Đế, hay là Phật Môn, Đạo môn, nàng đều là khách quý. Bao nhiêu chính đạo muốn theo đuổi nàng, mà không được!