Sách được làm bởi Nhân
Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------
- Công lớn?
Giọng Thiện Hoàng lạnh lùng.
- Không phải là công lớn sao? Vốn dĩ kế hoạch của chúng ta là tung tin tức, dụ ma đạo rời ổ, dẫn bọn chúng đến chiếm đoạt thiện thần kiếm. Lần này có thể nói là thành công hoàn mỹ. Vạch trần được thân phận của đại thái tử, nhị thái tử, thanh lọc nội bộ một lần. Hơn nữa cũng từ cơ hội lần này có thể tống khứ được thiện thần kiếm! Nếu không phải có sự trợ giúp của Vương Khả mà hoàng thượng tự dâng thiện thần kiếm có thể làm cho đối phương nghi ngờ. Bây giờ không còn ai nghi ngờ chúng ta nữa!
Tây Môn Thuận Thủy trịnh trọng nói.
- Vậy ý ngươi là trẫm còn phải đi cảm ơn Vương Khả?
Thiện Hoàng trầm giọng nói.
- Vương Khả đúng thật là có công!
Tây Môn Thuận Thủy trịnh trọng nói tiếp.
Thiện Hoàng nhìn chằm chằm Tây Môn Thuận Thủy một lúc.
- HừI Thiện Hoàng buồn bực hừ lạnh một tiếng.
- Hoàng thượng, tất cả đều đúng như kế hoạch của chúng ta.
Thiện thần kiếm bị mang đi, bên kia Ác Hoàng đã có đủ đồ vật.
Tiếp đó chính là chờ bọn họ mở phong ấn Thập Vạn Đại Sơn, mọi chuyện từng bước một đang được thực hiện, chỉ chờ hoàng thượng chuẩn bị chiến đấu!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
Thiện Hoàng liếc nhìn Tây Môn Thuận Thủy nói.
- Yên tâm, bên này trẫm sẽ không để xảy ra bất cứ vấn đề gì!
Quảng trường Chiến Thần Điện!
- Kiếm đạo của ta rất lợi hại, các ngươi không tin?
Vương Khả trừng mắt nhìn đám chiến tướng.
Không những đám chiến tướng không tin mà ngay cả Trần Thiên Nguyên cũng hoài nghi. Kiếm đạo cần phải luyện, cần vố số lần chiến đấu mới có được. Ngươi chưa từng động qua kiếm, ngươi nói kiếm đạo của ngươi lợi hại?
- Không nói đùa với ngươi nữa. Lần này đi trợ giúp Khương bính đến Dạ Xoa hoàng triều, nhất định phải cẩn thận. Kiếm đạo của Dạ Xoa hoàng triều không một kẻ nào yếu!
Trần Thiên Nguyên trịnh trọng nói.
- Sư tôn, kiếm đạo của ta là ngươi dạy, bọn họ không tin ta, ngươi cũng không? Thiên hạ kiếm đạo, có ai có thể lợi hại bằng sư tôn?
Kiếm đạo của sư tôn là thiên hạ đệ nhất, đồ nhi có thể tự tin làm đệ nhị kiếm đạo, Vương Khả trịnh trọng nói.
Trương Tây trừng mắt nhìn Vương Khả. Mẹ nó, đồ đệ của Trần Thiên Nguyên đúng là biết khoác lác? Quay đầu nhìn Trương Chính Đạo như muốn nói gì đó.
- Nếu không có Chiến Thần Trần Thiên Nguyên ở đây thì Vương Khả khẳng định là đệ nhất kiếm đạo trong thiên hạ!
Trương Chính Đạo nhỏ giọng giải thích với phụ thân.
Trần Thiên Nguyên thu nhận loại đồ đề gì thế này.
- Ngươi có biết năm đó vi sư vì sao lại phế công trùng tu không?
Trần Thiên Nguyên trầm giọng hỏi.
- Hả? Vì sao?
Vương Khả khó hiểu nói.
- Năm đó vi sư đi mộ kiếm ở Dạ Xoa hoàng triều, ngộ được đạo lí của mộ kiếm. Thấy xấu hổ vì kiếm đạo của bản thân nên mới phế công trùng tu! Cho nên, vi sư khuyên ngươi không nên coi thường kiếm đạo của Dạ Xoa hoàng triều!
Trần Thiên Nguyên trịnh trọng nói.
- Hả?
Vương Khả kinh ngạc.
Đến lúc này, Vương Khả mới hiểu được vì sao kiếm đạo của vi sư mới được nâng lên. Kiếm đạo Dạ Xoa hoàng triều lợi hại như thế nào mà để sư tôn năm đó xấu hổ mặc cảm?
- Kiếm đạo của ai lợi hại nhất Dạ Xoa hoàng triều?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
- Quốc sư Dạ Xoa, Vương Hữu Kiếm!
Trần Thiên Nguyên nói.
- Vương Hữu Kiếm? Ta nghe nói quốc sư Dạ Xoa không quan tâm việc gì, cả năm không ra khỏi cửa? Kiếm đạo của hắn lợi hại như thế, hắn đã đi mộ kiếm soa?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
Mộ kiếm ở chỗ Vương gia! Hắn không quan tâm nhiều việc bởi vì Khương Song là chủ Dạ Xoa. Hắn có ước hẹn với Thiện Hoàng, không quấy rầy quyền lực của Khương Song. Nhưng tin tức Khương Song phản bội chính đạo chẳng mấy chốc sẽ truyền tới, hắn nhất định sẽ rời núi. Ố Dạ Xoa hoàng triều, Vương Hữu Kiếm mặc dù là quốc sư nhưng uy quyền rất lớn! Vung tay hô lên, chỉ sợ bầu trời ở Dạ Xoa hoàng triều còn thay đổi!
Trần Thiên Nguyên giải thích nói.
Mặt Vương Khả đen lại nhìn Khương Bính.
- Sao ngươi không nói với ta Dạ Xoa hoàng triều khó đối phó như vậy!
- Nếu không ngươi có chịu giúp à! Ngươi cũng họ Vương, dễ nói chuyện với hắn hơn!
Khương Bính nói.
Vương Khả trừng mắt nhìn Khương Bính, ngươi nói cái gì? Ta họ Vương là sẽ có chút quan hệ gì đó cùng cái người họ Vương đó? Hắn giờ vung tay là có thể tạo phản, muốn ta nói chuyện với hắn. Chúng ta đều là họ Vương, mẹ nó 500 năm trước nói không chừng là người một nhà. Để lại cho ta tí mặt mũi, hoàng vị của ngươi đừng đoạt nữa, trả ta bằng hữu! Ngươi có nghĩ là hắn sẽ giết ta trước tiên không!
- Sư tôn, Vương Hữu Kiếm này rất lợi hại sao?
Vương Khả nhìn về phí Trần Thiên Nguyên nói.
- Không sai, rất lợi hại!
Trần Thiên Nguyên gật đầu một cái.
- Cũng không phải là không có cách nào? Khương Song vẫn còn sống. Bảo hắn hạ chỉ truyền ngôi cho Khương Bính là được rồi. Gì mà quốc sư Dạ Xoa muốn tạo phản. Sư tôn, ngươi đi với ta, cùng ra tay áp chế hắn là được. Chủ nhân truyền ngôi thôi mà, ai đám tạo phản, chính là tội nhân của hoàng triều, chỉ cần sư tôn đi là được! Vương Hữu Kiếm kia có mạnh cũng không mạnh bằng sư tôn của ta?
Vương Khả tự tin nói.
Sắc mặt Trần Thiên Nguyên cứng đờ.
- Không thể, vi sư không thể đi ra ngoài, chuẩn bị có việc lớn, chỉ cần ngươi đi thôi!
- Sư tôn, không phải ngươi mới về sao? Đi chuyến này không mất mấy ngày, nhanh chóng ổn thỏa thôi. Chờ chúng ta nắm được Dạ Xoa hoàng triều, thì ngươi lại đi.
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Không được, ta ngộ ra đạo lí ở mộ kiếm, xem như đã nhận được ơn của Vương gia, không thể đi được!
Trần Thiên Nguyên lắc đầu.
- Sư tôn, chúng ta sẽ đối tốt với họ! Lố như có đánh nhau, bọn họ cũng tổn thất nặng nề, người đi sẽ giảm bớt tổn thất!
Vương Khả khuyên nhủ.
- Không được, loại chuyện đáng xấu hổ này vi sư không làm được. Ngươi hay làm, ngươi đi đi!
Trần Thiên Nguyên lập tức lắc đầu.
Vương Khả trừng mắt nhìn Trần Thiên Nguyên. Đây là ý gì? Cái gì gọi là loại chuyện đáng xấu hổ, ta quen làm? Sư tôn, sao bỗng dưng lại mắng ta?
- Hay là sư nương đi với ta một chuyến?
Vương Khả nhìn về phía Hoàng Nguyệt Nga.
- Ta? Đối phó với Vương gia? Loại việc thất đức này ta cũng không làm được!
Hoàng Nguyệt Nga lắc đầu.