- Lễ bộ thượng thư, có thể giúp ngươi làm rất nhiều chuyện. Có thể giúp ngươi dễ dàng phụ trợ Khương Bính đoạt quyền!
Trần Thiên Nguyên nói.
- Sư tôn, ta sẽ cố gắng giúp A Bính, nhưng ta không thể chắc chắn mài!
Vương Khả cau mày nói.
- Cha ta nói, chỉ cần ngươi giúp ta chiếm được Dạ Xoa hoàng triều, ta có thể đáp ứng một điều kiện của ngươi!
Khương Bính trịnh trọng nói.
- Đây không phải việc đáp ứng điều kiện hay không, mà là...
Nhưng ý ngươi là điều kiện nào cũng được?
Mắt Vương Khả đột nhiên sáng lên.
- Đúng vậy!
Sắc mặt Khương Bính kỳ quái nhìn Vương Khả.
Làm sao bỗng nhiên ngươi lại có tỉnh thần như vậy? Ánh mắt kia của ngươi làm ta sợ hãi đấy.
- Vậy nếu như giúp ngươi chiếm được, ta muốn tất cả công đức của Dạ Xoa hoàng triều, tất cả ta đều muốn! Thế nào?
Vương Khả kích động nói.
- Toàn bộ? Vương Khả, ngươi muốn làm gì? Đây là của cả một nước đấy!
Khương Bính trợn mắt nói.
- Ta muốn tất cả!
Vương Khả lại kiên quyết nói thêm lần nữa.
Ta giúp ngươi cũng được, nhưng ta sẽ không nói giúp ngươi tới mức nào. Mẹ nó, ta chỉ nỗ lực hết sức, chứ không có chuyện liều mạng. Nếu như cho ta công đức của cả một nước ta có thể liều mạng giúp ngươi!
- Ngươi, ngươi, ngươi nằm mơ!
Khương Bính trợn mắt nói.
- Có thể!
Đột nhiên, một âm thanh nổ vang quảng trường.
- Hoàng thượng?
Một đám chiến tướng của Chiến Thần Điện lập tức nghiêm trang cung kính chào.
Vương Khả kinh ngạc nhìn bốn phía, vừa rồi là giọng của Thiện Hoàng, đồng ý điều kiện của hắn.
- Hoàng thượng?
Vương Khả tò mò nhìn xung quanh.
- Thiện Hoàng không đến, nhưng những lời chúng ta nói ở đây đều có thể nghe thấy! Vừa rồi là đồng ý với ngươi!
Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ. Thiện Hoàng nghe thấy hết? Vừa rồi ta có lỡ nói xấu Thiện Hoàng không?
- HừI Khương Bính lạnh lùng nhìn Vương Khả.
Mẹ nó, ta đi khống chế Dạ Xoa hoàng triều. Vương Khả lại được lợi. Công đức của một nước, có cho cũng chỉ cho hắn một nửa, thế mà lại đòi toàn bộ? Ta cũng muốn mà!
- Vương Khả, ngươi họ Vương, vì vậy chuyến đi Dạ Xoa hoàng triều này có phải rất thuận lợi. Nhưng sở trường của Vương thị là kiếm, kiếm đạo mới là nước cờ đầu của Vương thị. Những năm nay, kiếm đạo của ngươi có tiến bộ không?
Trần Thiên Nguyên cau mày nhìn Vương Khả.
Vương Khả sững sờ, cái gì mà Vương thị sở trường về kiếm? Sao ta nghe không hiểu?
- Vương Khả mấy năm nay vốn dĩ không hề luyện kiếm, hàng ngày chỉ có khoác lác!
Trương Chính Đạo cười trêu trọc nói.
- Ta cũng có thể làm chứng, Vương Khả trừ việc lừa người thì không luyện gì về kiếm cả!
Mộ Dung Lão Cấu gật đầu nói.
- Không sai, tình báo của Chiến Thần Điện nói Vương Khả không nắm vững kiếm đạo! Trước kia luyện kiếm giờ coi như cũng hoang phế rồi!
- Kiếm? Vương Khả cũng sẽ sử dụng kiếm?
Một đám binh linh du côn lập tức cười cợt nói.
- Phỉ, ai nói ta không luyện kiếm? Về kiếm đạo thì các ngươi không phải đối thủ cầu ta? Trừ 3 vị Chiến Thần, các vị ở đây so về kiếm đạo, đứng là rác!
Vương Khả trừng mắt mắng đám người kia.
Trần Thiên Nguyên.
=4 Sao mà nghe ngươi nói chuyện, ta cảm giác bọn họ mới đang nói thật?
Thư phòng Thiện Thần Đô!
Thiện Hoàng ngồi đọc sách, sắc mặt rất khó coi nhìn Tây Môn Thuận Thủy ở trước mặt.
- Hoàng thượng? Sao thế? Có phải Vương Khả đã nói điều gì chọc giận hoàng thượng?
Tây Môn Thuận Thủy hiếu kỳ hỏi.
- Thằng ranh con đấy, khẩu khí không nhỏ, lại muốn lấy toàn bộ công đức của Dạ Xoa hoàng triều lại không sợ ăn no vỡ bụng?
Thiện Hoàng trợn mắt nói.
Tây Môn Thuận Thủy lại cười nói.
- Hoàng thượng đã nhận lời Vương Khả sao? Đây cũng là bình thường! Dạ Xoa hoàng triều cũng không phải đơn giản. Nhị thái tử những năm này đã trở thành chủ nhân của Dạ Xoa. Nhưng thật ra thì không có nhiều quyền lợi, chỉ là bù nhìn mà thôi.
Vương Khả phải củng cố ngôi vị của tam thái tử, cũng không phải dễ, nhất định phải sử dụng hết vốn liếng mới được. Nếu không có thù lao xứng đáng, hắn sẽ không có lí do gì mà đi mạo hiểm, hắn sẽ không làm? Như vậy cũng tốt!
- Tốt cái gì? Chưa thấy ai không cần mặt mũi như hắn! U Nguyệt sao lại coi trọng hắn được!
Thiện Hoàng có chút tức giận nói.
- Hoàng thượng, năng lực của Vương Khả không thể khinh thường! Mặc dù nhìn bề ngoài của hắn không được chính trực.
Nhưng cũng vì thái độ đó của hắn mới có thể giúp hắn nhanh chóng thu thập được lực lượng mạnh. Nếu là thần, thần không thể làm được như hắn!
Tây Môn Thuận Thủy lắc đầu.
- Ngươi không cần phải tán dương Vương Khả. Ngươi không biết hắn ở quảng trường Chiến Thần Điện nói cái gì đâu. Hắn nói hắn là đệ nhất kiếm đạo, hắn nói kiếm đạo của những người khác đều là rác rưởi, chỉ có hắn lợi hại!
Sắc mặt Thiện Hoàng khó coi.
Mặt Tây Môn Thuận Thủy cứng đờ. Mẹ nó, ngươi có nói láo hơi quá không, ta nói giúp ngươi thế nào được nữa?
- Theo tư liệu trước đây, Vương Khả có bao giờ là luyện kiếm?
Chỉ biết dùng phi tiêu, kiếm? Hắn có cầm qua kiếm lúc nào chưa!
Thiện Hoàng trầm giọng nói.
- Có lẽ, có lẽ,... Dù sao cái chết của Long Hoàng, Hồng Liên Thánh Sứ đời trước, Quốc sư Thi Quỷ đều từng có kiếm quang trùng thiên!
Tây Môn Thuận Thủy còn muốn nói điều gì đó.
- Đó là do Vương Khả có thanh thần kiếm nào đó!
Thiện Hoàng trầm giọng nói.
- Được rồi hoàng thượng, Vương Khả nói thế thôi, mặc hắn đi! Dạ Xoa hoàng triều còn cần Vương Khả thu phúc giúp tam thái tử.
Vương gia Dạ Xoa hoàng triều cũng không thể bị tà ma thừa dịp chiếm được.
Tây Môn Thuận Thủy cười khổ.
- Dạ Xoa hoàng triều? Vương gia?
Thiện Hoàng híp mắt nói.
- Vương gia kiếm đạo có một không hai trong thiên hạ. Mặc dù những năm nay nhị thái tử cầm quyền ở Dạ Xoa hoàng triều nhưng thực chất là Vương gia cầm quyển. Năm đó Trung Thần Châu cũng là thiên hạ của Vương gia! Tới Dạ Xoa hoàng triều lần này, người khác đều không thể, chỉ có thể là Vương Khả. Dù sao Vương Khả cũng là họ Vương. Vương Khả là Vương gia mới, Dạ Xoa hoàng triều là Vương gia cũ! Có thể!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- HừI Thiện Hoàng hừ lạnh một tiếng.
- Hoàng thượng, huống hồ lần này không phải Vương Khả đã lập được công lớn sao?
Tây Môn Thuận Thủy cười nói.