Vương Khả lập tức cường điệu giải thích lần thứ hai.
- Cho nên chúng ta mới gác lại việc này xuống!
Trần Thiên Nguyên trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Nghe thấy không? Ta vô tội, Mộ Dung Lão Cẩu ngươi thấy chưa, chớ trúng gian kế của tà ma, đi nói xấu ta khắp nơi. Ta vì chính đạo mà quyết đấu, cửu tử nhất sinh cứu mọi người. Các ngươi lại truyền tin tức vu khống ta, về sau đừng đến cửa hàng Thần Vương kiếm tiền nữa!
Vương Khả trợn mắt nói.
Không được có vết nhơ nào vấy bẩn lên mình.
- Ngươi thanh minh nhanh thế, kích động như vậy làm cái gì!
Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt nói.
- Đúng vậy, ngươi kích động như thế giống như là trong ngươi có điều gì mở ám!
Một đám binh lính du côn gật đầu một cái.
- Ta không phải là sợ các ngươi không biết sao!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Cha, làm sao để lắng chuyện này xuống, Thiện Hoàng chắc chắn không dễ nói chuyện như vậy?
Trương Chính Đạo hiếu kỳ hỏi.
- Hừ, ta nói với hắn, hắn muốn truy cứu trách nhiệm lên ngươi, ta sẽ liều mạng theo ngươi mưu phản hoàng triều Đại Thiện!
Trương Tây bình tĩnh nói.
Vương Khả, Trương Chính Đạo, đám binh lính.
vui Trương Tây này đúng thật là gan dạ mà, dám uy hiếp Thiện Hoàng.
- Trương Tây? Hôm nay ngươi đúng là liều lĩnh, lỗ mãng!
Trần Thiên Nguyên cau mày nói.
Trương Tây quay đầu nhìn Trần Thiên Nguyên.
- Trần Thiên Nguyên, ngươi không cần phải quản việc của ta.
Thiện Hoàng làm sao? Hừ, ta thấy hắn thì lại tức! Năm đó nếu không phải Thiện Hoàng theo đuổi không bỏ nổi, Vương cô nương sẽ không phải chết! Nếu không phải hắn là con trai của Đại Đế, lão tử đã sớm đánh hắn!
Trên quảng trường, một đám ngươi trừng mắt nhìn về phía Trương Tây. Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn đánh Thiện Hoàng?
Chiến Thần Trương Tây này gan dạ thật?
- Cha, ngươi có phát sốt không? Thiện Hoàng là Thành Tiên cảnh!
Trương Chính Đạo trừng mắt mờ mịt nói.
- Thành Tiên cảnh thì thế nào? Lão Trương gia ta cũng có Thành Tiên cảnh. Hừ, không bao lâu nữa ta cũng có thể đột phá đến Thành Tiên cảnh!
Trương Tây trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.
- Lão Trương gia nhà chúng ta, cũng có Thành Tiên cảnh?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Hừ, trẻ con biết cái gì, đừng nói nhảm!
Trương Tây trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo.
Trương Chính Đạo mờ mịt nhìn cha mình. Ta là người Trương gia lại có bí mật nào mà ta không rõ? Lão Trương gia nhà ta nếu có Thành Tiên cảnh thì những năm nay ta còn bị ức hiếp sao? Cha ta đang lừa dối ta đúng không?
- Sư tôn, Thiện Hoàng không nói U Nguyệt đang bế quan ở đâu?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
- Chuyện về U Nguyệt ngươi không cần lo lắng, nàng không bị làm sao! Đến lúc đó ngươi... !
Trần Thiên Nguyên cau mày nói.
- Ta làm sao? Chuyện này không phải sẽ được gác xuống sao?
- Mọi chuyện vẫn chưa xong! Thiện Hoàng nói không truy cứu cũng được, miễn là ngươi phụ trợ Khương Bính đi tranh đoạt Dạ Xoa hoàng triều! Hơn nữa phải giúp hắn leo lên hoàng vị!
Trần Thiên Nguyên nói.
- Giúp A Bính leo lên hoàng vị của Dạ Xoa?
Vương Khả nhìn về phía Khương Bính.
Khương Bính khẽ cười khổ.
- Nhị ca ta mất hết tu vi, cha để cho ta!
- Tu vi của Khương Song đều trên người ngươi, bây giờ tu vi của ngươi là gì?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
- Đỉnh cao Võ Thần cảnh!
Trên mặt Khương Bính hiện lên vẻ hưng phấn.
- Đỉnh cao Võ Thần cảnh? Tu vi của hắn ở trên thân thể ngươi không có xung đột sao?
- Không, vô cùng hoàn mỹ. Bởi vì ta cũng là một bộ phận của ba đồng thần công, giống như nhị ca đã giúp ta tu luyện, bây giờ chả lại mà thôi.
Khương Bính nói ra.
Mặt Vương Khả tỏ ra kỳ quái.
- A Bính ngươi cũng may mắn quá, còn được lợi thế này!
- Cha để cho ta đi thu phục Dạ Xoa hoàng triều. Khi đó ngươi mở lời, để cho ta ở Thi Quỷ hoàng triều làm quốc sư rèn luyện một thời gian. Đến thời điểm có cơ duyên, ngươi sẽ giúp sức cho ta!
Khương Bính mong chờ nhìn Vương Khả.
Mặc dù không thuận mắt Vương Khả, nhưng năng lực của Vương Khả vẫn nhận được sự công nhận của Khương Bính.
- Giúp sức cho ngươi không có vấn đề gì. Nhưng ta không thể chắc chắn sẽ thành công đâu!
Vương Khả lập tức trịnh trọng nói.
- ah sẽ nhất định khiến ngươi thành công!
Trần Thiên Nguyên trầm giọng nói.
- Sư tôn, việc này sao có thể chắc chắn thành công! Thiện Hoàng kiên quyết như vậy, vì sao không tự đi Dạ Xoa hoàng triều. Có thể giúp Khương Bính ra mặt, không phải tốt hơn sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Không giống nhau, lần này Thiện Hoàng không ra mặt được, có lẽ chỉ còn có ngươi!
Trần Thiên Nguyên lắc đầu.
Nói đùa cái gì vậy? Việc Thiện Hoàng không giải quyết được, ta có thể làm được sao?
- Bởi vì ngươi họ Vương!
Trần Thiên Nguyên nói ra.
Vương Khả sững sờ, cái này là logic gì vậy?
Ánh mắt Trương Tây phức tạp.
- Ngươi họ Vương, có lẽ là thực sự có thể làm được.
Vương Khả.
=uai Hai người cái ngươi phối hợp để lừa phỉnh ta có đúng không? Ta họ Vương thì thế nào?
- Ngươi với lễ bộ thượng thư Vương Hữu Lễ không phải là có quen biết sao? Như vậy sẽ dễ dàng hơn, ngươi lại họ Vương!
Không thể tốt hơn!
Hoàng Nguyệt Nga cũng gật đầu nói.
- Sư nương, ta với Vương Hữu Lễ có quen biết. Nhưng không liên quan đến việc này!
Vương Khả lắc đầu nói.
- Vừa rồi Vương Hữu Lễ đã xin từ chức lễ bộ thượng thư để về Dạ Xoa hoàng triều làm Vương gia!
Hoàng Nguyệt Nga giải thích.
- Vừa rồi, thừa tướng Tây Môn Thuận Thủy có tiến cử ngươi với Thiện Hoàng. Ngươi thay thế Vương Hữu Lễ, trở thành lễ bộ thượng thư mới!
Trần Thiên Nguyên nói.
Mặt Vương Khả đen lại.
- Thăng chức cho ta? Thăng chức cũng vô dụng thôi, ta không có thời gian làm quan. Ta sớm đã muốn quy về ở ẩn, nhưng bọn họ không cho! Bây giờ lại thăng chức cho ta có tác dụng gì cơ chứ?
- Việc ở lễ bộ Đại Thiện, không cần ngươi hao tổn nhiều công sức. Thăng chức cho ngươi là khen thưởng ngươi lần tới Thiện Thần Đô này có công hộ giá. Cũng là thù lao để ngươi phụ trợ Khương Bính đoạt quyền ở Dạ Xoa hoàng triều.
Mặt Vương Khả đen lại, thù lao? Đây là thù lao sao? Lừa ta à!
Ta không muốn làm lễ bộ thượng thư. Lễ bộ thượng thư có ban thưởng công đức, nhưng mà số công đức này ta ở cửa hàng Thần Vương mấy ngày cũng có thể kiếm được. Mẹ nó, không cho ta làm phò mã của Đại Thiện, làm lễ bộ thượng thư cái gì! Còn muốn ta đi đánh trận?