Bất Diệt Thần Vương

Chương 1795: Ta là đồng phạm của Ác Hoàng?




Thiện Hoàng và Ác Hoàng đều trừng to hai mắt.

Sau khi đập tan luồng kiếm khí đang lao về phía Vương Khả là Trương Chính Đạo, Dạ Xoa ngự ấn càng phát ra uy lực lớn, đánh tới thiện thần kiếm và ác thần kiếm.

- Ẩm!

Trong hoàng cung, cửa đại điện bị một màn sương mù vàng bao phủ.

Khương Bính và Khương Song bị thủy tỉnh bao quanh. Lúc này, sức mạnh nhanh chóng đã được di chuyển. Khương Bính chậm rãi nhắm mắt, bới vì có sức mạnh lớn tràn vào cơ thể, khí tức quanh người càng ngày càng mạnh. Cả người đang xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Mà Khương Song thì khô quắt, toàn thân rã rời, sức mạnh bị lột bỏ hoàn toàn đến mức tóc trắng bệch. Gương mặt hoàn toàn tuyệt vọng.

- Không, không, ta không cam tâm, ta không cam tâm!

Khương Song tuyệt vọng hét lên.

Bản thân sao lại xui xẻo như vậy? Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo?

Ngay cả tia hi vọng cuối cùng là Dạ Xoa ngự ấn có thể chuyển bại thành thắng lại bị nguyên thần của Vương Khả nuốt mất. Vì sao?

Một nguyên thần, vì sao lại nuốt được ngự ấn của hắn, ngự ấn không phải chuyên khắc linh thể sao?

Khương Song gọi trời không ứng, gọi đất không xong, vẻ mặt tràn đây sự tuyệt vọng.

Dạ Xoa ngự ấn không chỉ bị Đại Nhật Nguyên Thần ăn, còn có liên hệ với hắn trở nên cực kì yếu ớt. Bản thân hắn không thể cảm nhận được ngự ấn nữa.

- Ngự ấn? Ngự ấn của ta!

Khương Song run rẩy kêu lên.

Vì ngự ấn là hi vọng cuối cùng của hắn. Vậy mà bây giờ cảm nhận lại ngày càng yếu đi, không thể thao túng được. Bản thân chỉ còn một chút công đức, lại không thể dùng.

Khi mà Khương Song ngày càng suy yếu, hoàn toàn tuyệt vọng thì bên trong Thiện Thần Đô bỗng nhiên Đại Nhật Nguyên Thần phun ra Dạ Xoa ngự ấn.

Đúng lúc đó, Khương Song bỗng nhiên cảm nhận được, hơn nữa cảm nhận còn vô cùng mãnh liệt. Có thể thao túng được ngự ấn rồi. Bản thân hắn có hi vọng rồi?

Lúc này, Khương Song xúc động đến mức rơi lệ. Được cứu rồi!

- Công đức Dạ Xoa, toàn lực quán chú, nhanh. Dạ Xoa ngự ấn mau tới đây cứu ta. Tới đây ngăn cản tất cả, tới cứu ta mau lên!

Khương Song kích động rống to một tiếng.

- Ẩm!

Cũng vào lúc đó, bên trong Thiện Thần Điện, Dạ Xoa ngự ấn nhả ra ánh sáng vàng chói mắt, phóng ra sức mạnh vô tận, muốn bay lên trời. Đáng tiếc, đụng phải thiện thần kiếm và ác thần kiếm ở trên.

- Uỳnh!

Một tiếng nổ vang trời.

Thiện thần kiếm, ác thần kiếm và Dạ Xoa ngự ấn va chạm vào nhau, lập tức nổ ra một luồng khí mạnh mẽ tản ra bốn phía.

Sau đó, vì bên trong thiện thần kiếm đã bị Ma Thập Tam kiểm soát không ít ý chí, trong nháy mắt đã bị xung kích băng tán mà tan ra.

Trong phút chốc Thiện Hoàng đã mất đi tất cả quyền khống chế thiện thần kiếm.

- Uỳnh!

Thiện thần kiếm bị bắn bay ra, rơi vào tay Ác Hoàng.

Mà Dạ Xoa ngự ấn một lần nữa tấn công vào, ảm đạm đi không ít, bị va chạm mà quay về rơi vào lòng bàn tay Thiện Hoàng.

Ác thần kiếm bay về tay áo Ác Hoàng, Ác Hoàng cũng kinh ngạc nhìn thiện thần kiếm trong lòng bàn tay. Sao bỗng nhiên bản thân lại chiếm được thiện thần kiếm? Quá khó hiểu?

Vương Khả cũng trừng mắt nhìn một màn trước mắt. Ta cũng không ngờ tới là Dạ Xoa ngự ấn này có thể lợi hại đến như vậy?

- Vương Khả ngươi vậy mà lại cắt đứt liên hệ của trẫm với thiện thần kiếm, ngươi giúp nàng ta? Ngươi muốn chết!

Thiện Hoàng nhìn chằm chằm Vương Khả gầm lên giận dữ.

Sắc mặt Vương Khả cứng đờ.

- Ta, ta, ta! Chuyện này phải giải thích thế nào? Ta đã làm gì? Sao lại xui xẻo thế?

- Âm âm!

Thiện Hoàng như muốn nhào về phía Ác Hoàng, đoạt lại thiện thần kiếm của mình. Nhưng Ác Hoàng đã chiếm được thiện thần kiếm, là sao có thể giao cho Thiện Hoàng. Lập tức thu hồi thiện thần kiếm, dùng một chưởng ngênh đón.

- ầm ầm!

Bên trong đại điện lập tức nổ ra một âm thanh rất lớn.

- Ma Thập Tam chào hỏi mọi người rồi chuẩn bị rút lui thôi.

Vương Khả đã giúp trẫm chiếm được thiện thần kiếm, chúng ta đi thôi!

Âm thanh Ác Hoàng lạnh lùng như bằng truyền đến.

Ngoài điện trầm mặc một hồi lâu mới truyền đến âm thanh cung kính của Ma Thập Tam.

- Vâng!

- Ẩm!

Bên trong đại điện nổ ra một tiếng thật lớn, Thiên Hoàng và Ác Hoàng đánh ra.

Ác Hoàng muốn bay khỏi Thiện Thần Điện. Lúc đi, tay áo hất lên, giường như muốn đưa Vương Khả đi cùng.

- Muốn đi? Để lại thiện thần kiếm!

Thiện Hoàng đánh một chưởng thứ hai tới.

- Uỳnh!

Trong lúc vội vàng, Ác Hoàng không kịp cứu Vương Khả chỉ có thể cũng Thiện Hoàng đấu. Trong nháy mắt, Ác Hoàng chạy ra khỏi Thiện Thần Đô, bay ra ngoài.

- ĐII Ác Hoàng hét lớn một tiếng.

- Rút Iuil Ma Thập Tam cũng buồn bực rống to.

- Ẩm ầm!

Trong hoàng cung, tất cả đại ma đều lập tức dừng chiến đấu, liều mạng thù thương. Cũng trong nháy mắt bay về phía bầu trời.

Chiến đấu ở ngoại giới Khương Đệ Nhất, Hồng Liên, Tử Liên Nhân Hoàng cũng trong phút chốc mà cùng tụ lại một chỗ với Ác Hoàng.

- Hoàng Thiên Phong, đi!

Ác Hoàng quay đầu kêu một tiếng.

- Vâng!

Ở cách xa, Hoàng Thiên Phong hét lại một tiếng.

- Uỳnh!

Một đám ma đạo theo Ác Hoàng xông lên trời, bay về phía nam.

Thiện Hoàng bay lên không trung. Trần Thiên Nguyên, Hoàng Nguyệt Nga, Trương Tây đến phụ cận. Nhìn đám người Ác Hoàng bay xa xa.

Hổ Hoàng cuối cùng cũng tự do, bay tới rừng ở phía xa, gương mặt hùng hổ. Con mẹ nó, hôm nay không hiểu chuyện gì đã xảy ra? Ác Hoàng chạy? Có nhiều cường giả ma đạo vậy sao?

Còn nữa, hiện tại sắc mặt Thiện Hoàng âm trầm, chắc chắn là căm tức không thôi. Ta không thể bị hắn nhìn thấy, lỡ như bị đánh thì phải làm sao bây giờ?

Bên trong Thiện Thần Điện.

Vương Khả và Trương Chính Đạo lại được tự do. Chỉ là lúc này, Vương Khả không vui vẻ nổi.

Trương Chính Đạo cũng đứng cách xa Vương Khả một chút, giữ khoảng cách.

- Vương Khả, ngươi nhất định sẽ chết. Ngươi giúp Ác Hoàng chiếm được thiện thần kiếm. Thiện Hoàng nhất định sẽ làm thịt ngươi!

Trương Chính Đạo lập tức nói ra.

- Ngươi câm miệng, do ngự ấn làm, không liên quan đến ta. Hơn nữa, không phải chỉ có ta, ngươi cũng xong đời. Trách nhiệm này ngươi cũng phải gánh!

Vương Khả trừng mắt mắng.

- Hả! Ta không gánh, ta gánh không nổi. Cơn tức giận của Thiện Hoàng thì ai chịu nổi. Ngươi kết thúc rồi, ngươi xong đời rồi!