Trương Chính Đạo lại đứng ra xa một chút.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ. Con mẹ nó, nên làm thế nào cho phải? Ta không đứng về phía ai. Lần này thì tốt rồi, ta thành đồng lõa của Ác Hoàng? Ác Hoàng cũng thật là, chạy trốn thì mang ta theo chứ! Thế mà ta lại giúp ngươi chiếm được thiện thần kiếm, vậy mà ngươi lại bỏ ta lại? Ta phải làm sao bây giờ? Mẹ nó, ta muốn cưới U Nguyệt, người cha vợ này liệu có giết chết ta không?
Ác Thần Đô, Ác Thần Điện!
Ác Hoàng trở về, ngồi trên long ỷ. Trước mặt là Hoàng Thiên Phong, Khương Đệ Nhất, Ma Thập Tam và Tứ Liên Nhân Hoàng.
- Ác Hoàng, nhị phẩm hắc liên của ta bị Ma Tôn cướp đoạt rồi.
Theo như cảm nhận của ta thì Ma Tôn cũng đang ở hoàng cung, xin Ác Hoàng cho phép ta đi điều tra rõ!
Hoắc Liên Nhân Hoàng vô cùng lo lắng nói.
- Làm sao mà ngươi lại để mất nhị phẩm hắc liên?
Ác Hoàng trầm giọng nói.
- Ta? Lúc ấy!
Hắc Liên Nhân Hoàng khó xử.
- Hừ, ngươi còn muốn tra trong hoàng cung của trẫm? Mấy người các ngươi, trước đó thì bận rộn cái gì hả?
Ác Hoàng lạnh lùng nói.
Hắc Liên Nhân Hoàng.
= va] Ánh mắt đám người đều phức tạp.
- Hoàng thượng, tất cả là do Vương Khả bỗng nhiên xuất hiện, nếu không... !
Vẻ mặt Ma Thập Tam đắng chát.
Lần này Hắc Liên Nhân Hoàng làm mất nhị phẩm hồng liên, còn bại lộ Khương Song, hại kế hoạch mà Khương Đệ Nhất bố trí trong gang tấc, Ma Thập Tam cố tình đổ hết toàn bộ tội lỗi lên người Vương Khả, nhưng mài!
- Vương Khả thế nào? Lần này nếu không phải là Vương Khả ra tay, thiện thần kiếm có rơi vào tay trẫm? Các ngươi đều là một đám phế vật, Vương Khả đi Thiện Thần Đô tìm Quỷ U Nguyệt thì có liên quan gì đến các ngươi? Liên tiếp cho người đi ám sát hắn, cảm thấy lời của trẫm không để vào tai nữa sao? Muốn cắt bỏ một cánh tay của trẫm?
Ác Hoàng lạnh lùng nói.
- Thần không dám!
Ma Thập Tam buồn bực cúi đầu.
- Ngươi không dám, ngươi có mà vô cùng dám. Trẫm đã ép thiện thần kiếm lên không trung, để cho các ngươi cùng nhau hàng phục, viện trợ cho ác thần kiếm, vậy mà các ngươi làm cái gì đấy? Trước đó thì la hét nói là cứu phu quân của trẫm, la hét vì ma đạo. Thời khắc mấu chốt thì các ngươi đang làm gì? Việc chính thì không làm? Ma Thập Tam ngươi thật to gan! Ngươi có biết vì ngươi làm xằng làm bậy nên Khương Song mới bại lộ không? Nếu không phải có Vương Khả thì liệu thiện thân kiếm có rơi vào tay trãm?
Giọng Ác Hoàng lạnh lùng quát.
Ma Thập Tam xoắn xuýt, không biết giải thích như thế nào. Con mẹ nó, vì sao cuối cùng tất cả công lao đều thuộc về Vương Khả?
Rõ ràng hắn mới là kẻ cầm đấu, hắn mới là kẻ trợ giúp chính đạo.
Con mẹ nó, vì sao lại biến thành thế này? Nhưng quan trọng là không có cách nào có thể giải thích. Bản thân chưa kịp hàng phục thiện thần kiếm đã bị Vương Khả chiếm công, làm sao đây?
- Không hoàn thành nhiệm vụ, làm bại lộ Khương Song còn không biết hối cải, lại còn muốn mạo phạm trẫm? Điều tra hoàng cung của trẫm? Ha ha, hay là ngươi làm đại ác hoàng luôn đi?
Ác Hoàng lạnh lùng nhìn Ma Thập Tam.
Ma Thập Tam biến sắc.
- Thần không dám, thần sợ rồi, thần có tội!
Sắc mặt Hắc Liên Nhân Hoàng cũng cứng đờ, làm sao bây giờ?
Bây giờ ma tôn cũng ở hoàng cung, không cho ta điều tra, nhị phẩm hắc liên của ta cứ thế bỏ đi sao?
- Khương Đệ Nhất!
Ác Hoàng trầm giọng nói.
- Vâng!
Khương Đệ Nhất tiến lên cung kính nói.
- Trẫm biết là ngươi với Vương Khả có một chút hiểu lầm.
Sắc mặt Khương Đệ Nhất hơi phức tạp, cuối cùng cũng gật đầu một cái.
- Vâng!
Hai đồ đệ của ta chết trong tay Vương Khả, lần này còn làm Khương Song bại lộ, đương nhiên là có thù rồi.
- Ân oán của hai ngươi kết thúc ở đây đi! Vương Khả là Hồng Liên Thánh Sứ mà trẫm thân phong, lần này lại có công lao đoạt kiếm.
Trẫm không muốn nhìn thấy trong thời gian tới vẫn có người nhắm vào Vương Khả.
Ác Hoàng trầm giọng nói.
Khương Đệ Nhất ngắng đầu nhìn Ác Hoàng sắc mặt có chút phức tạp.
- Vâng, hoàng thượng!
Khương Đệ Nhất buồn bực đáp.
Ít nhất thì ngoài mặt không thể đối đầu với Vương Khả được.
- Được rồi, các ngươi lui xuống đi. Trẫm mới tìm thấy thiện thần kiếm cần có thời gian luyện hóa, sau đó tới Thập Vạn Đại Sơn, mở phong ấn!
- Vâng!
Một đám người lập tức đồng thanh đáp rồi chậm rãi lui ra khỏi đại điện.
Đợi tất cả mọi người rời đi rồi, một bóng người mặc áo bào đen xuất hiện ỡ Ác Thần Điện.
- Thần, Ma Tôn, cầu xin hoàng thượng giúp thần luyện hóa nhị phẩm hắc liên!
Ma Tôn tiến lên cung kính nói.
Ác Hoàng nhìn về phía Ma Tôn.
- Ngươi đến thời điểm này vẫn muốn tận dụng mọi thứ? Thời điểm mấu chốt lại muốn nhị phẩm hắc liên? Ngươi là vì Vương Khả?
- Hoàng thượng, tình huống lúc đấy khẩn cấp, thần ra tay cướp đoạt nhị phẩm hắc liên cũng là vị đề bọn Hắc Liên Nhân Hoàng chuyên tâm đi luyện hóa thiện thần kiếm. Đáng tiếc, bọn họ vẫn mãi mê muội.
Ma Tôn cung kính nói.
- Hừ, đáng tiếc, ngươi coi như đã kéo lại được Hắc Liên Nhân Hoàng. Nhưng đối với Vương Khả mà nói cũng là hạt cát trong sa mạc!
Ác Hoàng lắc đầu.
- Vương Khả chưa bị bức đến đường cùng, nên thần không lo lắng!
Ma Tôn cung kính nói.
- Làm sao ngươi biết Vương Khả chưa bị bức đến đường cùng?
Ác Hoàng híp mắt hỏi.
Ma Tôn vẫn đứng rất cung kính, không nói thêm gì nữa.
- Thôi, ngươi nghĩ trẫm sẽ giúp ngươi luyện nhị phẩm hắc liên?
Ác Hoàng trầm giọng nói.
- Vâng!
- Ngươi chắc chắn phải nhớ những thống khổ khi luyện nhị phẩm tử liên. Ngươi còn phải trải qua một lần, ngươi không biết, mỗi lần luyện thống khổ sẽ càng ra tăng gấp đôi! Lần này còn đau đớn hơn lần trước!
Ác Hoàng nói.
- Thần có thể chịu được, mong hoàng thượng thành toàn!
Ma Tôn hít sâu một hơi nói.
- Ha ha, tốt, tốt. Ngươi không sợ đau đớn, vậy thì trãẫm yên tâm rồi!
Ác Hoàng hài lòng nói.
Lúc nói chuyện, Ác Hoàng tiếp nhận nhị phẩm hắc liên. Ngay lập tức, một luồng năng lượng truyền vào, nhị phẩm hắc liên chậm rãi hòa vào trong cơ thể của Ma Tôn.
- Tạch tạch tạch két!
Ma Tôn thống khổ run rẩy toàn thân. Nhưng lại không hề kêu rên lấy một tiếng.
Ác Hoàng nhìn bộ dạng nhẫn nại của Ma Tôn, trong mắt lạnh lẽo.