- Đúng thế, Trương tướng quân, không cần thiết phải vậy, không có chỗ tốt nào, chúng ta không thể chết không rõ ràng được! Ác Hoàng trách tội, ai chịu nổi?
Một đám Đại Ma giao lưu sôi nổi.
Cách đó không xa, Vương Khả thấy thời cơ đã tới.
- Các vị, mười vị đây đều là Ma Đạo Võ Thần cảnh, đều là tài năng rường cột của Ma Đạo hoàng triều, ta cảm thấy chúng ta không nhất thiết phải binh đao đối chọi làm gì, không chỉ cá chết lưới rách, mà sau này Tứ Liên Thánh Sứ chúng ta còn không ngừng đâm chọt các ngươi, sau đó thỉnh Ác Hoàng tru sát cửu tộc các ngươi. Chỉ bằng hôm nay mọi người ai cũng không thấy được ai?
Vương Khả khuyên nhủ.
Thập Đại Ma nhíu mày nhìn Vương Khả.
- Các ngươi tới đây tìm U Nguyệt nữ hoàng, nhưng mấu chốt là, sương khói ở đây quá lớn, U Nguyệt nữ hoàng đã được ta cứu đi bằng mật đạo, các ngươi cũng đành bó tay, đúng không? Các ngươi không thấy được ta, ta cũng không thấy được các ngươi, mọi người ai nấy bình an vô sự, ai bận việc nấy, chẳng phải rất tốt?
Vương Khả khuyên nhủ.
Thập Đại Ma tay cầm đao kiếm nhìn Vương Khả, lại nhìn Hổ Hoàng đang rúc dưới gầm giường, thần sắc vô cùng phức tạp.
- Không cần nhìn, bên ta có Hổ Hoàng, Hàn Băng Thần Trùng Vương, các ngươi không làm gì được ta. Thay vì thêm một kẻ thù, chỉ bằng nhiều thêm một bằng hữu, chính cái gọi là nhiều bằng hữu nhiều con đường, hà tất phả phá hỏng con đường của mình chứ?
Vương Khả tiếp tục khuyên nhủ.
- Chúng ta không thấy được ngươi? Nhưng mà... Khương Bính biết hết.
Trương tướng quân nói.
- Khương Bính? Ta sẽ ước thúc hắn không được nói ra việc hôm nay, mà cho dù hắn có nói ra lại thế nào? Đây là Chính Đạo vu tội các ngươi, các ngươi hoàn toàn có thể giảo biện.không, các ngươi hoàn toàn có thể không cần để ý tới! Chính Đạo công kích các ngươi, đồn đãi với vẩn, chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra.
Vương Khả nói.
Thập Đại Ma nhìn nhìn lẫn nhau.
- Còn về các ngươi, hôm nay làm ra quyết định này không phải là bất kì cá nhân nào, mà là các ngươi cùng nhau quyết định, muốn chết cùng chết! Ai sẽ tố giác chính mình? Ai bệnh tâm thần muốn lôi kéo cửu tộc mình phải chôn cùng? Chỉ vì tố giác chín người còn lại?
Vương Khả hỏi.
Mười người thần sắc phức tạp một trận.
- Cái này gọi là đồng tâm hiệp lực, các ngươi chỉ cần thống nhất với nhau, chưa hề thấy được ta, vậy chuyện gì cũng thành không!
Mọi người cứ vội chuyện của mình đi, sương khói kim sắc nơi này nhiều như vậy, ai có thể thấy được ai? Đúng hay không!
Vương Khả cố gắng khuyên nhủ.
Mười Đại Ma trầm mặc một hồi, lại nhìn nhìn ' Hổ Hoàng ' cách đó không xa!
- Nhõ đâu Hổ Hoàng...
Trương tướng quân trầm giọng nói.
- Hổ Hoàng là hảo huynh đệ của ta, ta sẽ bảo hắn đừng nói. Còn nữa, các ngươi thuận tiện thì bọn ta cũng thuận tiện, hà tất phải vạch trần các ngươi? Dù sao Ma Thập Tam cũng không tín nhiệm ta, cho dù Hổ Hoàng có nói, các ngươi cũng có thể chối phắt mà?
Nói là Hổ Hoàng vu oan của các ngươi, không phải sao?
Vương Khả nói.
Thập Đại Ma nuốt nuốt nước miếng, nhìn nhìn lẫn nhau.
Lập tức nhìn thấy một đám Đại Ma lục tục gật gật đầu, dường như đều đồng ý với cách nói của Vương Khả, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện! Lại không được chỗ nào tốt, việc gì phải mang họa sát thân đến cho mình chứ?
- Hừ, chúng ta đi!
Trương tướng quân nói.
Chúng Đại Ma gật gật đầu, quay đầu định rời đi.
Trương Chính Đạo dưới giường lớn trừng mắt nhìn, mẹ nó, chỉ cần khoác lác cũng được? Khương Bính cũng mở to hai mắt nhìn, là ta trước kia quá trẻ người non dạ? Khinh thường Vương Khả, loại chuyện này cũng có thể san bằng?
Ngay tại thời điểm Thập Đại Ma sắp rời đi, bỗng nhiên từ trong sương khói kim sắc phát ra một thanh âm.
- Mười tên ngu ngốc các ngươi, cứ như vậy bị Vương Khả lừa rồi?
Chuẩn bị đi thật?
Thanh âm lạnh băng truyền đến, khiến mười người đột nhiên giật mình một cái.
Lại nhìn thấy, từ trong sương khói kim sắc có một nam tử mặc long bào màu đen chậm rãi đi ra, nam tử không phải ai khác, chính là Nhị ca của Khương Bính, Nhân Hoàng của Chính Đạo Dạ Xoa hoàng triều!
- Nhị ca?
Khương Bính kinh ngạc nói.
- Dạ Xoa Nhân Hoàng?
Sắc mặt Thập Đại Ma trầm xuống.
- Các vị, không cần để ý đến Khương Song này, hắn là một Chính Đạo Nhân Hoàng, có tư cách gì quở trách chúng ta? Chúng ta là người một nhà, lời hắn nói cứ xem như đánh rắm là được. Các ngươi đi phần các ngươi, nơi này giao cho ta, ta tới xử lý là được, đi nhanh đi!
Vương Khả tức khắc thúc giục nói.
- Người một nhà cái rắm, ta xem hôm nay, các ngươi ai dám đi!
Khương Song trừng mắt cả giận nói.
- Các ngươi đi mau, ta ngăn đón Khương Song, các ngươi đừng để hắn đánh lén! Đợi lát nữa, ta bảo Hổ Hoàng đánh hắn!
Vương Khả tức khắc kêu lên.
- Chúng ta đi!
Thập Đại Ma định đi ngay.
- Khốn kiếp! Các ngươi xem đây là gì!
Khương Song trừng mắt phẫn nộ nói.
Lại nhìn thấy trong tay Khương Song nắm một cái lệnh bài, lệnh bài tỏa ra hắc quang, bên trên có hai chữ “Thập Tam.
- Đây là... lệnh bài của Ma Thập Tam? Thấy lệnh như thấy Ma Thập Tam?
Một Đại Ma biến sắc mặt.
Trong lòng Vương Khả cũng giật thót một cái, biết không xong rồi!
- Đó là hắn trộm! Các ngươi đừng mắc lừa, đi mau!
Vương Khả thúc giục nói.
- Ta xem ai dám đi, một đám các ngươi là không muốn sống nữa?
Hừ, nhìn thấy khối lệnh bài này còn muốn chạy trốn?
Khương Song trừng mắt mắng.
Thập Đại Ma thần sắc phức tạp nói.
- Ta cũng giống ca ta, đều đầu phục Ma Đạo. Hừ, ta ở chỗ này, các ngươi còn muốn chạy? Một đám đều là đầu gỗ hết? Nếu ta không ra mặt, các ngươi liền thả Vương Khả đi? Cứ vậy mà thả?
Hổ Hoàng kia là giả, là do Trương Chính Đạo biến thành! Các ngươi đều mù hết rồi sao?
Khương Song trừng mắt cả giận nói.
- Cái gì?
Thập Đại Ma kinh ngạc nhìn về phía lão Hổ béo múp trốn dưới gầm giường.
- Nhị ca, ngươi, ngươi cũng rơi vào Ma Đạo, ngươi cũng phản bội cha?
Khương Bính cả kinh kêu lên.
- Khương Song, ngươi phản bội Chính Đạo thì cũng thôi, ngươi dựa vào cái gì mà nói Hổ Hoàng là Trương Chính Đạo? Ngươi muốn chết sao?
Vương Khả trừng mắt cãi cọ.