Không sai, Ma Thập Tam muốn các ngươi đối phó U Nguyệt, đó còn không phải muốn dùng U Nguyệt áp chế ta? Các ngươi không tìm ra nơi U Nguyệt bế quan là được rồi! Ta với Ma Thập Tam cung đình tranh đấu, các ngươi nhúng tay vào làm gì?
Nhanh lên, đừng vô nghĩa, mau cởi bỏ phong ấn cho thủ hạ Khương Bính của ta, sau đó mau chóng rời xa cái nơi thị phi này!
Vương Khả thúc giục nói.
- Chúng ta... chúng ta... !
Một Đại Ma sắc mặt khó coi nói.
- Các ngươi nói nhiều quá, chuyện đã không liên quan tới mình, các ngươi còn nhào vô xin đất diễn làm gì? Lát nữa đại chiến giữa Ác Hoàng và Thiện Hoàng sẽ kết thúc, sương khói kim sắc cũng tan đi, các ngươi còn muốn cùng ta đến chỗ Ác Hoàng đối chất hay sao? Chuyện không liên quan đến các ngươi thì các ngươi đi cho chóng, hay là rảnh quá nên muốn tìm việc để làm?
Chẳng lẽ các ngươi không thể vì người nhà mà ngẫm lại? Các ngươi muốn người nhà các ngươi đều bị chém đầu chung với mình sao?
Vương Khả trừng mắt mắng.
Đại Ma kia đen mặt, trầm mặc một chút, sau đó vung tay lên.
Phanh!
Phong ấn trong cơ thể Khương Bính được cởi bỏ.
- Vương, Vương Khả...... ?
Khương Bính mờ mịt nhìn về phía Vương Khả.
Ngươi rốt cuộc là người của bên kia?
- Đừng nói nhảm, ngươi còn không mau gắn cánh tay đó lại, nó sẽ hư thối ngay!
Vương Khả trừng mắt nhìn Khương Bính.
Khương Bính biến sắc mặt, tức khắc nhào tới chỗ cánh tay mình ở trên mặt đất, hắn lập tức cầm nó lên, nhanh chóng nối xương tiếp thịt.
- Được rồi, được rồi, bốn người các ngươi đi nhanh đi, ta coi như không thấy được các ngươi! Nhanh lên nhanh lên, đừng lề mê!
Vương Khả không kiên nhẫn xua đuổi Tứ Đại Ma.
Được rồi, được rồi, bốn người các ngươi đi nhanh đi, ta coi như không thấy được các ngươi! Nhanh lên nhanh lên, đừng lề mề!
Vương Khả không kiên nhẫn xua đuổi Tứ Đại Ma.
Tứ Đại Ma nhìn nhìn lẫn nhau, nhất thời thần sắc vô cùng phức tạp.
- Nhìn cái gì chứ? Nơi này không còn chuyện liên quan đến các ngươi, các ngươi còn chờ ở đây làm gi? Lát nữa có người tới, các ngươi cứ nói không biết là được. Đi mau!
Vương Khả thúc giục nói.
Khương Bính vừa nối xương cho cánh tay, vừa nói:
- Bọn họ còn có một người cầm đầu. Ban nãy ánh sáng cho buổi lễ long trọng nổ tung ở chỗ này, người cầm đầu đã đuổi theo giết ngươi, hiện tại vẫn chưa trở về.
- Các ngươi còn có một thủ lĩnh? Không sao, hắn tới ta sẽ nói với hắn là các ngươi đi trước rồi. Mau lên!
Vương Khả thúc giục.
Tứ Đại Ma nhìn nhau, nhất thời im lặng, đang muốn gật đầu thì...
- Đi? Các ngươi đi đâu? Cho các ngươi thẩm vấn Khương Bính, bốn người các ngươi đang làm gì?
Một tiếng gào to ở trên không nơi xa truyền tới.
- Hô!
Ngay lập tức, có sáu Đại Ma từ trong sương khói đi ra.
- Trương tướng quân?
Bốn Đại Ma ban đầu lên tiếng.
- Hừ, ban nãy Ma Thập Tam muốn mọi người chúng ta bắt Vương Khả, vốn dĩ cho rằng có Khương Đệ Nhất là đủ rồi, không ngờ được Vương Khả còn có thể chạy thoát khỏi tay Khương Đệ Nhất, còn dám dùng pháo đốt khinh nhục chúng ta, chúng ta đuổi theo giết hắn, hắn lại lặng lẽ tới nơi này? Hảo một chiêu giương Đông kích Tây!
Đại Ma thủ lĩnh lạnh lùng nói.
- Trương tướng quân, tình huống có chút không đúng!
Một Đại Ma bị Vương Khả mắng khi nãy nói.
- Tình huống có gì mà không đúng? Sao các ngươi lại thả Khương Bính? Còn nữa, Vương Khả đang ở trước mặt, sao các ngươi lại không động thủ? Còn chuẩn bị rời đi? Các ngươi đã quên lời dặn dò của Ma Thập Tam? Quên lời dặn dò của Tứ Đại Liên Hoàng?
Trương tướng quân tức khắc nói.
Xoát!
Sáu Đại Ma mới tới lập tức bao vây đám người Vương Khả.
- Không phải, vừa rồi là............ Ị Tứ Đại Ma lập tức đem chuyện bị Vương Khả mắng chửi ban nãy thuật lại một lần.
- Ngươi là điên rồi hay là là choáng váng? Vương Khả có Ác Hoàng chống lưng? Hắn nói cái gì liền tin cái đó sao? Ác Hoàng coi trọng chỉ là hoạt động Siêu Cấp Nữ Tiên, Vương Khả chết thì lại thế nào? Hoạt động Siêu Cấp Nữ Tiên vẫn có thể diễn ra như cũ! Các ngươi sợ Ác Hoàng trách tội, các ngươi lại không sợ Ma Thập Tam và Tứ Đại Liên Hoàng trách tội? Nếu hôm nay các ngươi giết Vương Khả, Ác Hoàng chỉ có khả năng sẽ xuống tay với các ngươi, nhưng nếu các ngươi dám thả Vương Khả, Tứ Đại Liên Hoàng nhất định tru diệt cửu tộc các ngươi!
Trương tướng quân trừng mắt nói.
- Nhưng mà...
Đại Ma kia nôn nóng nói.
- Ngươi chính là Trương tướng quân gì gì đó đúng không? Ngươi không nghe được mấy lời hắn vừa nói sao? Các ngươi kín miệng một chút, bảo không phát hiện ta ở đây, chẳng phải xong rồi? Ai biết các ngươi gặp được ta?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Đúng vậy, Trương tướng quân, hôm nay chúng ta không làm gì được Vương Khả đâu, bên cạnh Vương Khả còn có Hổ Hoàng, nếu thật sự đánh nhau, nhiều nhất là lưỡng bại câu thương mà thôi!
Đại Ma trước đó nói.
- Hổ Hoàng? Hổ Hoàng ở đâu nào?
Trương tướng quân trừng mắt nói.
- Ố kia! Đại Ma vừa lên tiếng lập tức chỉ qua.
Liên nhìn thấy Trương Chính Đạo đang rúc đầu xuống gầm giường, không chịu ló mặt ra.
- Ngươi giỡn chơi ta hả? Chẳng lẽ ta chưa từng thấy Hổ Hoàng sao? Cái thứ này mà là Hổ Hoàng? Vương Khả nói gì ngươi cũng tin luôn?
Trương tướng quân giận dữ mắng.
- Là thật mà! Vương Khả đâu cần phải gạt chúng ta, Hổ Hoàng là luyện công pháp đặc biệt, thân hình có thể biến hóa.
Đại Ma kia cường điệu nói.
- Có phải mắt ngươi bị mù rồi rồi không?
Trương tướng quân trừng mắt nói.
- Không lừa ngươi đâu! Trương tướng quân, ngươi không tin Vương Khả thì cũng phải tin chúng ta! Đây thật là Hổ Hoàng, ban nãy hắn còn giao lưu với chúng ta. Mười người chúng ta chớ nên cuốn vào trận cung đình tranh đấu này!
Đại Ma kia nói.
- Đúng vậy, Ma Thập Tam, Tứ Đại Liên Hoàng là một phe; Vương Khả, Tứ Liên Thánh Sứ, Hoàng Thiên Phong là một phe. Tuy rằng thực lực của phe Ma Thập Tam rất mạnh, nhưng Ác Hoàng lại không tín nhiệm Ma Thập Tam, Ác Hoàng đứng về phe Vương Khả! Chúng ta cuốn vào trong đó làm gì?
- Đúng thế, Trương tướng quân, ngươi cũng đừng kiên trì nữa.
Hôm nay có Hổ Hoàng ở đây, chúng ta không giết được Vương Khả, sau này Vương Khả sẽ nhìn chằm chằm chờ thời cơ cắn chúng ta. Đến lúc đó, người xui xẻo chính là chúng ta.