Vương Khả la lên Khương Đệ Nhất vung trường kiếm lên lần thứ hai, lạnh mặt nói:
- Là ngươi tự tìm!
Uông!
Ngay lập tức, một đạo kiếm khí xông thẳng đến, Vương Khả biến sắc mặt, tức khắc thúc giục công đức trong cơ thể tràn vào Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, nếu một kiếm của Khương Đệ Nhất trảm đến chỗ mình, thì Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm cũng có thể phản kích. Đồng thời, trong tay Vương Khả đột nhiên xuất hiện một tấm chắn, chính là được rèn từ Thiên Đạo giám thị Phù Không Thạch. Ngươi dám trảm tấm chắn của ta? Chờ Thiên Phạt tới đi!
Oanh!
- AI Trương Chính Đạo đột nhiên hét thảm một tiếng.
Thì ra một kiếm của Khương Đệ Nhất đã trảm tới đùi Trương Chính Đạo.
- Đệ Nhất Ma Thần, ngươi trảm lộn người rồi! Ta vô tội mà, ngươi trảm ta làm gì?
Trương Chính Đạo tuyệt vọng kêu.
Không phải ngươi có thù oán với Vương Khả sao? Không phải ngươi đang tranh chấp với Vương Khả sao? Kiếm đạo của ngươi có được học hành bài bản không mà chém lung tung thế? Ta cách ngươi xa như vậy, ngươi cũng trảm trúng ta?
- Ta chính là trảm ngươi, Trương Chính Đạo!
Khương Đệ Nhất lạnh lùng nói.
- Cái gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
Trương Chính Đạo cũng kinh ngạc nhìn về phía Khương Đệ Nhất.
- Vương Khả, ngươi không chịu rút kiếm? Hừ, còn dùng Thiên Đạo giám thị Phù Không Thạch này làm tấm chắn? A, ngươi cho rằng ta sẽ mắc mưu? Hôm nay, nếu ngươi không rút kiếm, ta sẽ chậm rãi tra tấn Trương Chính Đạo, chậm rãi xẻo từng miếng thịt trên người hắn xuống!
Khương Đệ Nhất lạnh lùng nói.
Vương Khả trợn mắt nhìn Khương Đệ Nhất, ngươi, ngươi là kiểu logic gì thế? Dùng Trương Chính Đạo uy hiếp ta?
- Đệ Nhất Ma Thần, ta là vô tội, chuyện không liên quan tới ta, ngươi muốn giết Vương Khả thì giết mau đi, ngươi tra tấn ta làm gì?
Trương Chính Đạo tuyệt vọng bò ra xa.
- Oanh, oanh!
Lại là hai đạo kiếm khí xông thẳng đến, lập tức tạo nên hai miệng vết thương trên hai tay Trương Chính Đạo, máu me tràn trề văng tứ tung.
- Đệ Nhất Ma Thần, chuyện không liên quan tới ta mài!
Trương Chính Đạo bi phẫn kêu.
Vẻ mặt Vương Khả cũng run rẩy:
- Đại cữu ca, ngươi, ngươi việc gì phải làm thế? Ngươi có tra tấn Trương Chính Đạo cũng vô dụng!
- Hừ, có dụng hay không thì ở ngươi chứ chẳng phải ở ta! Vương Khả, Trương Chính Đạo không chịu được bao nhiêu nhát kiếm đâu, ta biết, hắn và ngươi giao tình sâu đậm, chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn hắn bị kiếm trảm chết?
Khương Đệ Nhất lạnh lùng nói.
- Đệ Nhất Ma Thần, vì sao ngươi không trực tiếp động thủ với Vương Khả? Ngươi tra tấn ta làm cái gì? Ta với Vương Khả lại không thân! Ngươi động thủ với Vương Khả chẳng phải là xong rồi?
Trương Chính Đạo đau quá hô to.
Ngươi mẹ nó có bệnh điên khùng? Tra tấn ta làm gì?
Uông Uông Uông!
Khương Đệ Nhất lại chém ra ba kiếm, Trương Chính Đạo căn bản không hề có sức phản kháng, tức khắc bị chém văng ra xa.
- AI Trương Chính Đạo tuyệt vọng hét thảm một tiếng.
- Thần Kiếm có thể giết Long Hoàng trong nháy mắt, tất không phải vật phàm, sao ta có thể phạm phải sai lầm giống Long Hoàng? Ta chưa bây giờ xem nhẹ bất kì dối thủ nảo cả, có phải hay không, Vương Khả?
Khương Đệ Nhất lạnh lùng nói.
Vương Khả nuốt nuốt nước miếng, Khương Đệ Nhất này cảnh giác quá mức, mẹ nó, ngươi không động thủ với ta, Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm của ta vô pháp tự động phản kích để hộ chủ.
Chẳng lẽ ta thật sự phải rút Thần Kiếm ra mới được? Nhưng mà, tuy rằng Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm này của ta dưới sự điều khiển của công đức sẽ tạo nên uy lực cực lớn, nhưng tốc độ của ta lại chậm, uy lực mấy cũng chịu, trảm không trúng ngươi thì làm được gì?
Hiện tại nên làm thế nào? Ta thật sự phải rút Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm ra? Giỡn chơi cái gì vậy?
Uông Uông Uông!
- AI Lại thêm ba kiếm nữa trảm lên trên người Trương Chính Đạo, Trương Chính Đạo lăn lộn kêu thảm, máu tươi văng khắp nơi.
- Vương Khả, hắn nói ngươi có kiếm gì thì ngươi rút đại ra đi!
Còn tiếp tục thế này, ta mà mất nhiều máu quá là trò chơi kết thúc đó!
Trương Chính Đạo bi phẫn hô.
Liên biết đi theo Vương Khả chẳng có chuyện gì tốt, mẹ nó chứ, tai bay vạ gió quá - Trương Chính Đạo, ta cảm thấy trên người ngươi nhiều thịt, hẳn là chịu nổi mấy kiếm nữa?
Vương Khả nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Còn chịu? Ta sắp chết rồi!
Trương Chính Đạo đau đớn hét.
- Yên tâm, không có việc gì, ta đi trước tìm U Nguyệt, ngươi cố gắng kiên trì chờ ta trổ lại nhé!
Vương Khả nhấc chân định đi.
Khương Đệ Nhất nhìn Vương Khả định bỏ chạy, sắc mặt cũng cứng đờ.
- Ngươi mặc kệ chuyện sống chết của Trương Chính Đạo?
Khương Đệ Nhất trừng mắt cả kinh kêu lên.
Chỉ thấy bước chân Vương Khả càng ngày càng nhanh, sắp chạy không còn thấy bóng dáng.
- Vương Khả, ngươi không nói nghĩa khí!
Trương Chính Đạo bi phẫn kêu.
Trương Chính Đạo cùng Vương Khả phối hợp ăn ý, biểu diễn cái trò huynh đệ tình thâm không biết bao nhiêu lần, bây giờ Vương Khả dứt khóat muốn chạy, không phải là hắn mặc kệ Trương Chính Đạo, mà là đang giảm bớt tầm quan trọng của Trương Chính Đạo trong lòng Khương Đệ Nhất. Vương Khả vừa chạy, thoạt nhìn là làm người không nói nghĩa khí, không màng chuyện chết sống của Trương Chính Đạo, nhưng như vậy Trương Chính Đạo mới có thể an toàn, và Khương Đệ Nhất cũng mới có thể không tra tấn Trương Chính Đạo nữa.
- Đệ Nhất Ma Thần, ngươi thấy rồi đó, Vương Khả kia căn bản là mặc kệ ta sống chết thế nào, ta liều mạng với ngươi, ta với ngươi đi đối phó hắn, ta muốn cho hắn chết!
Trương Chính Đạo bi phẫn hô lên với Khương Đệ Nhất.
Khương Đệ Nhất: -... !
Này mẹ nó, uy hiếp không được Vương Khả?
- Vương Khả, chạy đi đâu!
Thân hình Khương Đệ Nhất nhoáng một cái, lập tức bỏ qua Trương Chính Đạo mà truy theo Vương Khả, chắn ngay trước mặt Vương Khả.
- Ngươi... không phải ngươi muốn tra tấn Trương Chính Đạo sao?
Ngươi đuổi theo ta làm gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
Khương Đệ Nhất: -... !
Mẹ nó ai muốn tra tấn Trương Chính Đạo chứ? Ta là đang uy hiếp ngươi! Ngươi là cái đồ không nói nghĩa khí, thật sự chạy luôn? Ta rảnh quá không có việc gì nên tra tấn Trương Chính Đạo chắc?
Vừa ngẩng đầu lên, Khương Đệ Nhất bỗng nhiên nhìn thấy Trương Chính Đạo ở nơi xa đang quay đầu định bỏ trốn, trong nháy mắt, Trương Chính Đạo lập tức hiểu ra.
- Không hay! Trúng chiếu các ngươi rồi! Trương Chính Đạo, ngươi muốn chết!