Khương Đệ Nhất biến sắc mặt, lập tức chém tới.
Oanh!
Một kiếm thật khủng bố chém về phía Trương Chính Đạo, như thể muốn chém chết Vương Khả tại chỗ.
- Trương Chính Đạo, ngươi bệnh tâm thần à? Một thời gian không mang theo ngươi, ngươi quên mất cách diễn rồi? Lúc này ngươi quay đầu chạy cái gì? Ngại chết không đủ mau sao? Ngươi hẳn nên cùng chung kẻ thù với Khương Đệ Nhất, sau đó chờ hắn hoàn toàn buông bỏ phòng bị với ngươi, ngươi lại đâm sau lưng hắn một đao chứ! Hiện tại ngươi chạy trốn, chẳng phải bại lộ hết rồi?
Vương Khả trừng mắt mắng to nói.
Khương Đệ Nhất cách đó không xa nghe được Vương Khả nói thế, sắc mặt lại càng đen thui, mẹ nó, còn muốn đâm một đao sau lưng ta?
- Không!
Trương Chính Đạo tuyệt vọng hét thảm một tiếng.
Vương Khả biến sắc mặt, lúc này thời khắc nguy cấp, cũng không thể thật sự đứng nhìn Trương Chính Đạo chết. Vương Khả hết sức buồn bực, đang định lấy Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm ra tay...
Đột nhiên, một trường côn kim sắc từ phía sau Trương Chính Đạo xông ra, ầm ầm đánh vào một kiếm kia của Khương Đệ Nhất.
Oanh!
Một tiếng vang cực lớn, một kiếm của Khương Đệ Nhất lập tức bị đâm nát, mà trường côn kim sắc kia thì bảo hộ bên người Trương Chính Đạo.
- Tình huống như thế nào? Còn có cao thủ?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Chỉ thấy, trước mặt Trương Chính Đạo xuất hiện một nam tử cường tráng thân mặc y phục tù nhân, trong tay nam tử cầm trường côn kim sắc, hai mắt lóe sáng, hàn khí bắn khắp nơi, một cỗ hung uy dữ tợn xông thẳng đến chỗ Khương Đệ Nhất.
- Cha? Cha? Ngươi ra rồi?
Trương Chính Đạo mừng như điên nói.
- Trương Tây Lai? Gông xiềng trên người ngươi đi đâu cả rồi?
Sắc mặt Khương Đệ Nhất cũng trầm xuống.
- Cha của Trương Chính Đạo?
Vương Khả kinh ngạc nhìn nam tử bỗng nhiên xuất hiện kia.
Nam tử mặt đây râu, hai mắt rào rạt chiến ý, tay cầm một thanh trường côn kim sắc, gắt gao bảo hộ Trương Chính Đạo phía sau mình, vẻ mặt đầy sát ý nhìn về phía Khương Đệ Nhất.
- Cha, Khương Đệ Nhất phản bội đại Thiện Hoàng triều, hiện tại hắn là đồng lõa với Đại Ác hoàng triều, hắn phản bội Chiến Thần Điện!
Trương Chính Đạo vội vàng nói.
Nam tử lạnh lùng nhìn về phía Khương Đệ Nhất:
- Khương đệ nhất? A, không thể tưởng được, người vu oan hãm hại ta năm đó lại là ngươi!
- Trương Tây Lai? Sao ngươi có thể chạy ra khỏi đại lao của Hình Bộ? Không phải trên người ngươi có gông xiềng phong Tiên sao?
Ngươi không có khả năng thoát khỏi phong ấn của Đại Đết Sao ngươi lại hoàn toàn không hề hấn gì?
Khương Đệ Nhất lạnh lùng hỏi.
- Vài thập niên, vì sao ta lại không có việc gì? A, ha, ha ha ha, gông xiềng phong Tiên? Ngươi cho rằng ta thật sự bị cầm tù?
Ngươi cho rằng, ta thật sự ra không được?
Trương Tây Lai cười lạnh nói.
Khương Đệ Nhất nheo mắt, nói:
- Ngươi không có bị gông xiềng phong ấn?
- Hừ, không sai, ta chưa từng bị phong ấn! Năm đó, các ngươi vu oan ta giết Vương cô nương, Thiện Hoàng thẹn quá thành giận, Đại Đế càng là giận dữ không tha! Đều là làm cho người ngoài xem, bọn họ biết ta không thể giết Vương cô nương được, người giết Vương cô nương nhất định là kẻ khác. Kẻ đó ẩn nấp sâu trong Chính Đạo, phản bội Chính Đạo, lấy Ma làm bạn. Ta là cam nguyện bị cầm tù, ta phải khiến mình bị cầm tù mới có thể tìm ra cao tầng Tà Ma ẩn sâu trong Chính Đạo đó! Ha, ha ha ha ha, ta thật không ngờ ngươi có thể nhẫn đến vậy, nhẫn vài thập niên vẫn chưa động thủ với ta? Ta càng không nghĩ tới, nằm vùng có địa vị cực cao kia cư nhiên lại là ngươi? Trưởng tử của Thiện Hoàng, tôn tử của Đại Đế? Ha, ha ha ha ha, chúng ta đều sai rồi, chúng ta cũng không ngờ ngươi lại buông bỏ thân thể Chính Đạo, đầu nhập Ma Đạo! Ngươi, muốn chết!
Trương Tây Lai dữ tợn nói.
Khương Đệ Nhất vung trường kiếm chỉ về phía Trương Tây Lai, kinh hãi nói:
- Ngươi chỉ vì muốn tìm ra ta mà cam nguyện bị cầm tù vài thập niên? Ngươi điên rồi sao?
- Ta không điên, ta phải báo thù cho Vương cô nương! Cầm tù vài thập niên thì sao chứ? Chỉ cần biết được ai đã giết hại nàng, ta có bị cầm tù cả trăm năm cũng đáng giá! Khương Đệ Nhất? Hôm nay cho dù Thiện Hoàng hay Đại Đế tới cũng vô dụng, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!
Trương Tây Lai dữ tợn nói.
Khi nói chuyện, trường côn trong tay Trương Tây Lai đã ầm ầm bổ về phía Khương Đệ Nhất.
- Bát Cửu Huyền Công, phá!
Trương Tây Lai gào to.
- Nhị Lang kiếm, trảm!
Khương Đệ Nhất biến sắc mặt vung kiếm vọt tới.
Oanh!
Một tiếng vang lớn, một cổ khí lãng kinh khủng xông thẳng tới, trong nháy mắt thổi Vương Khả và Trương Chính Đạo té ngã nhào.
Hai người va chạm lần đầu vẫn chưa phân thắng bại, lần thứ hai lao vào đánh nhau.
ầm ầm ầm!
Hai người càng đánh càng kịch liệt, đảo mắt một cái đã phóng lên trời cao, biến mất ngay trước mặt Vương Khả.
Vương Khả khiêng Hàn Băng Thần Trùng Vương, trừng mắt nhìn về nơi xa.
- Trương Chính Đạo, thực lực cha ngươi lợi hại vậy sao?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
- Đó là đương nhiên!
Trương Chính Đạo đắc ý nói.
- Nhưng Vương cô nương kia là ai? Cha ngươi lại có thể vì nàng mà chết, cam nguyện bị cầm tù vài thập niên?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
- Ách!
Vẻ mặt Trương Chính Đạo trở nên xấu hổ.
- Chuyện này thì có gì khó nói?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Nghe nói Vương cô nương đó là nữ từ mà Thiện Hoàng chuẩn bị nạp làm phi tử, cuối cùng lại bỏ trốn với cha ta. Sau đó...
Trương Chính Đạo miêu tả.
Sắc mặt Vương Khả cực kỳ cổ quái:
- Cha ngươi thật trâu bò!
Lần đầu tiên nghe nói, Thiện Hoàng tuyển vợ lại bị người ta nẵng tay trên, đoạt nữ nhân từ trong tay Thiện Hoàng, mẹ nó chứ, Trương Tây Lai này quả nhiên hung mãnh!
- Cha ta trâu bò? Năm ấy, vị Vương cô nương này mới trâu bò đó!
Trương Chính Đạo lộ vẻ cổ quái nói.
- Được rồi, chuyện Vương cô nương đó để sau lại nói. Hiện tại ngươi sao rồi? Có thể đi tiếp với ta chứ?
Vương Khả nhìn Trương Chính Đạo hỏi.
- Ta không được, ta bị thương, là cái loại trọng thương ấy, ai u!
Trương Chính Đạo lập tức tỏ ra đau đớn.
- Ngươi không đi với ta được? Vậy ngươi trốn chạy có được không?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Trốn chạy? Trốn chạy thì được, mà ngươi hỏi vấn đề này làm gì?