Bất Diệt Thần Vương

Chương 1773: Đệ Nhất Ma Thần




Vương Khả và Trương Chính Đạo hành tấu gian nan, mà người kia lại như giẫm trên đất bằng, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống hai người.

- Khương Đệ Nhất?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Đệ Nhất Chiến Thần? Không, là Đệ Nhất Ma Thần?

Trương Chính Đạo cũng cả kinh kêu lên.

Thiện Thần đô, hoàng cung.

Đế Tinh đại trận không ngừng muốn chữa trị lỗ hổng ở chỗ này, nhưng Thiện Hoàng và Ác Hoàng giằng co tạo ra lực lượng quá lớn, hình thành nên khí tức thâm sâu như một cơn lốc lớn, làm năng lượng tu bổ của Đế Tỉnh đại trận vừa dũng mãnh tràn tới đã lập tức bị đánh vỡ, hóa thành vô số sương khói kim sắc bao phủ bốn phía.

Vương Khả khiêng Hàn Băng Thần Trùng Vương, cùng Trương Chính Đạo đang định chạy về phía trước, lại bị Khương Đệ Nhất đột nhiên xuất hiện chặn lại.

- Hai con chuột các ngươi thật đúng là to gan lớn mật, vậy mà dám xuống dưới này?

Khương Đệ Nhất híp mắt nhìn về phía hai người.

Trương Chính Đạo hoảng sợ:

- Vương Khả, hiện tại làm sao bây giờ?

- Cái gì mà làm sao bây giờ? Hắn là Đại cữu ca của ta, là người một nhà, ngươi kích động gì chứ?

Vương Khả trừng mắt với Trương Chính Đạo.

Trương Chính Đạo đen mặt nhìn về phía Vương Khả, người một nhà? Ngươi đừng lừa dối ta chứ, Khương Đệ Nhất mang biểu tình kia mà còn là người một nhà sao?

- Đại cữu ca, chúng ta tới đây tìm một người, không quấy rầy ngươi làm việc đâu, ngươi cứ vội phần ngươi, chúng ta đi trước!

Vương Khả khiêng Hàn Băng Thần Trùng Vương nói.

Khương Đệ Nhất lạnh lùng cười:

- Ngươi là tới tìm Qủy U Nguyệt?

- A? Đúng vậy, Đại cữu ca, ngươi biết U Nguyệt ở đâu?

Vương Khả sáng mắt hỏi.

- Nàng? Đang bế quan trong đại điện bên kia.

Khương Đệ Nhất chỉ về một phía.

- Thật sao? Thật sự là quá tốt, may mà có Đại cữu ca chỉ giúp.

Ngươi không biết chứ, nơi này quá nhiều sương khói, căn bản nhìn không ra thứ gì hết, ta xem mà đầu óc choáng váng. Giờ thì tốt rồi, hẹn gặp lại Đại cữu ca, chúng ta đi trước!

Vương Khả tức khắc khách khí nói.

- Đúng vậy, đúng, chúng ta đi trước!

Trương Chính Đạo lập tức kích động làm đầu tàu gương mẫu.

Uông!

Đột nhiên, một đạo kiếm khí xông thẳng tới chỗ Trương Chính Đạo.

Trương Chính Đạo muốn tránh né, nhưng kia kiếm khí quá nhanh, trong nháy mắt đã đánh văng Trương Chính Đạo, đồng thời chém nát y phục hắn, máu tươi văng đây đất, Trương Chính Đạo ngã xuống đất.

- Đệ Nhất Ma Thần, ta vô tội mà, vì sao ngươi lại động thủ với ta chứ? Sao ngươi không động thủ với Vương Khả đi?

Trương Chính Đạo biến sắc mặt cả kinh lên.

- Bởi vì ta còn chưa chạy, ngươi đã hấp tấp gào rống chạy trước.

Vương Khả ở một bên trả lời giúp.

- Không đúng, chẳng phải ban nãy ngươi đã...

Trương Chính Đạo trừng mắt nhìn về phía Vương Khả.

- Không sai, ta là nói chúng ta đi trước, nhưng mà ta chỉ mới nói ngoài miệng thôi, ta đâu đã nhấc chân lên? Ta chưa hề nhúc nhích! Đại cữu ca của ta là người ân oán phân minh, sao có thể động thủ với ta chứ?

Vương Khả trừng mắt quát Trương Chính Đạo.

Trương Chính Đạo: -... !

Nói tóm lại là, ta bị ngươi hại thảm?

- A, Vương Khả, ngươi đúng là lớn gan nhỉ, chết đến nơi rồi mà còn tán đóc với Trương Chính Đạo?

Khương Đệ Nhất lạnh lùng nhìn về phía Vương Khả.

- Đại cữu ca, ta và ngươi không oán không thù, lời này của ngươi là có ý gì?

Vương Khả lập tức cứng mặt.

- Không oán không thù? Hừ, vậy hai đồ đệ kia của ta là chết như thế nào?

Khương Đệ Nhất lạnh lùng nhìn về phía Vương Khả.

- A? Hai đồ đệ của ngươi? Bọn họ... một người là Hồng Liên Thánh Sứ đời trước, tự mình bất cẩn hại chết bản thân, còn một người là Thi Qủy quốc sư đời trước, cúc cung tận tụy vì Chính Đạo, bị Bạch Liên Thánh Sứ đời trước giết. Đâu có liên quan gì với ta?

Vương Khả lập tức kêu lên.

Khương Đệ Nhất híp mắt nhìn về phía Vương Khả:

- Ngươi cho rằng ta sẽ tin cái lý do vớ vẩn đó của ngươi?

- Đại cữu ca, những gì ta nói đều là thật. Ngươi là Đại cữu ca của ta, sao ta có thể lừa ngươi chứ?

Vương Khả lập tức biện giải nói.

- Trước khi Thi Qủy quốc sư đời trước và Hồng Liên Thánh Sứ đời trước chết, đều có một đạo kiếm quang kim sắc từ trên trời giáng xuống, cảnh tượng đó giống y đúc cảnh tượng ngươi giết chết Long Hoàng! A, Vương Khả, ngươi thật đúng là có năng lực giỏi, che giấu sâu như vậy? Lừa gạt được tất cả mọi người? Kiếm đạo của ngươi chỉ trong nháy mắt đã có thể sát Võ Thần cảnh?

Khương Đệ Nhất lạnh lùng nhìn về phía Vương Khả.

- Nháy mắt sát Võ Thần cảnh? Cái này, loại chuyện này.... sao ngươi có thể tin chứ? Đây căn bản là lời nói vô căn cứt Vương Khả lập tức nói.

- Thập Đại Thần Kiếm của thiên hạ đều hết sức thần diệu, ắt hẳn ngươi đã lấy được một trong số chúng! Đến đây đi, lấy ra cho ta xem, rốt cuộc là kiếm gì mà có thể giúp ngươi chém giết Long Hoàng, Thi Qủy quốc sư, Hồng Liên Thánh Sứ! Hơn nữa, ba người đều không hề có sức phản kháng?

Khương Đệ Nhất âm ngoan nói với Vương Khả.

Giờ khắc này, Khương Đệ Nhất không hề tỏ ra coi thường Vương Khả, mà cực kỳ thận trọng như thể đang gặp đại địch.

Lúc trước, Khương Đệ Nhất là vì sơ sẩy mới để Vương Khả chạy thoát mấy lần, lần này hắn sẽ không sơ sẩy nữa.

- Đại cữu ca, ngươi giỡn chơi cái gì vậy? Ta sao có thể có được một thứ trong Thập Đại Thần Kiếm?

Vương Khả lập tức lộ ra vẻ mặt cổ quái, nói.

Ta là có Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, nhưng nó được mang đến từ Trái Đất, không giống với Thần Kiếm của các ngươi.

- Ha hả, ngươi không chịu lấy ra đúng không?

Khương Đệ Nhất híp mắt nói.

- Không phải ta không chịu lấy ra, mà là ta không có! Thập Đại Thần Kiếm của thiên hạ, ngay cả tên chúng ta còn không biết hết, giờ móc đâu ra cho ngươi? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, cái chết của Long Hoàng, Thi Qủy quốc sư, Hồng Liên Thánh Sứ đời trước thật sự đều không liên quan đến ta, là ngươi suy nghĩ nhiều!

Vương Khả lần thứ hai cự tuyệt nói.

- A, ha ha ha, đến bây giờ ngươi còn dám dối trá ta? Nếu ngươi đã không chịu lấy ra, vậy nợ mới nợ cũ tính hết luôn một lần đi, hai đồ nhi của ta chết thảm, ta nhịn lâu như vậy, cũng đến lúc tính SỔ rồi.

Khương Đệ Nhất lạnh lùng nói.

- Đại cữu ca, chuyện không liên quan đến ta mà!