Bấy giờ, không ai chú ý Vương Khả, không ai chú ý U Nguyệt nữ hoàng, bá tánh đang lẩn trốn, những người khác đang chiến đấu.
Vừa rồi, Vương Khả bảo vệ U Nguyệt, trong khoảnh khắc bị đánh vào trong hố lớn, Vương Khả liền biết không xong.
Phanh!
Vương Khả lần thứ hai bùng phát một luồng khí.
- Nguyên Anh cảnh đệ thập trọng, Nguyên Anh cảnh đại viên mãn? Không ~~~~~~ !
Vương Khả lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
Oanh!
Chân nguyên cuồn cuộn bùng nổ, sắp đốt cháy Vương Khả lần nữa.
Vương Khả hốt hoảng hết sức, chỉ có thể lấy ra Tiên Nhân Băng có được ở Tuyết Ma Sơn lần trước nhanh chóng cắn nuốt vào, lúc này mới hơi áp chế được xu hướng hỏa táng.
Nhưng U Nguyệt không hề biết giờ phút này Vương Khả đang lâm vào tuyệt cảnh, thấy Vương Khả còn sống, nàng liền thở phào nhẹ nhõm, tiện đà biểu lộ thù hận ngập trời với Như Lai Phật Tổ.
- U Nguyệt, cho ta công đức, mau, cho ta công đức!
Vương Khả vừa ngậm Tiên Nhân Băng vừa kêu.
Đáng tiếc chung quanh quá ồn ào, cho dù là thanh âm Thiên Phạt hay tiếng động diệt thế xuất phát từ Như Lai Phật Tổ, đều lớn vô cùng, huống hồ U Nguyệt đang chìm trong thù hận với Tử Liên Nhân Hoàng, căn bẳn không nghe được Vương Khả nói gì.
- Con dân Thi Qủy hoàng triều, trẫm là Qủy U Nguyệt, giờ phút này tà ma xâm lấn Thi Qủy thần đô, sắp huỷ diệt Thi Qủy thần đô, trẫm yêu cầu các ngươi trợ giúp, mỗi người cho trẫm mượn một cổ lực lượng, hãy giơ lên tay phải của mình lên, trẫm yêu cầu lực lượng của các ngươi!
U Nguyệt giơ ngự tỉ quát.
Trong nháy mắt, giọng nói U Nguyệt vang lên trong tai quần chúng nhân dân.
Nhân dân nghe được, liền không chút do dự giơ tay phải lên.
- Nữ hoàng, dùng lực lượng của ta!
- Nữ hoàng, ta giơ tay lên đây!
- Nữ hoàng, ngươi muốn bao nhiêu lực lượng cũng được!
Vô số bá tánh kêu gọi, cùng lúc đó, bọn họ cảm giác thân thể mình bỗng nhiên nhẹ đi một chút, giống như bỗng dưng mất đi một ít lực lượng.
Số lực lượng này thông qua công đức hải, nhanh chóng hội tụ về phía Thi Qủy thần đô.
Công đức hải chính là mối ràng buộc giữa U Nguyệt và các con dân, không chỉ có thể truyền đạt thanh âm, mà còn là con đường đưa lực lượng đến, như thể trong nháy mắt, tất cả các con dân đều độ một cổ chân khí về phía Thi Qủy thần đô.
Chỉ thấy từ bốn phương tám hướng, có từng luồng trăng trắng như những dòng suối nhỏ chảy vào trong công đức hải, đây chính là chân khí lực lượng của nhân dân cả nước, không nhiều lắm, mỗi người chỉ truyền đi một ít, nhưng góp nhỏ thành nhiều, khi tất cả con dân đều truyền lực lượng của mình đi, lập tức hội tụ trở thành một cổ lực lượng khổng lồ như biển rộng.
ầm ầm ầm!
Công đức hải ôm trọn chân khí lực lượng đến từ nhân dân cả nước lao thẳng về phía U Nguyệt nữ hoàng.
Oanh!
Ngay lập tức, chung quanh U Nguyệt sáng bừng lên.
Vương Khả một bên nuốt Tiên Nhân Băng, một bên trừng mắt nhìn U Nguyệt nữ hoàng đang hấp thu lực lượng vào trong thân thể.
- Này, đây là nguyên khí đạn sao? Nhân Hoàng có thể huy động lực lượng của nhân dân một quốc gia củng cố cho bản thân? U Nguyệt, ngươi chịu đựng được sao?
Vương Khả nôn nóng kêu lên.
Thế nhưng bốn phía quá ồn, thanh âm Vương Khả không cách nào truyền vào tai U Nguyệt.
Sau khi chân khí lực lượng của con dân cả nước và công đức vô tận nhập thể, đột nhiên từ trong thân thể U Nguyệt tỏa ra một cỗ khí tức âm u màu tím, cỗ khí tức này nhanh chóng bành trướng, hóa thành một người khổng lồ cao 50 trượng.
Người khổng lồ này mang hình tượng cương thi, hai răng nanh dài nhọn thò ra ngoài, thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn đáng sợ, nó mặc trường bào màu tím đen, hiển hiện thần uy lớn lao, nếu sau đầu Như Lai Phật Tổ có một Phật luân, thì sau đầu nó cũng có một vòng sáng màu bạc, lóng lánh như một ánh trăng.
- Đây là, Minh Vương thần công? U Nguyệt nguyên thần Pháp tướng, thân thể của Minh Vương?
Vương Khả bỗng nhiên nghĩ tới mấy lời lúc trước của mẫu thân U Nguyệt.
Rống!
Minh Vương cao 50 trượng chợt đánh ra song chưởng, Như Lai Phật Tổ kia vốn đang chống lại thế công đến từ chung quanh, lúc này lại bị Minh Vương đột nhiên bổ tới một chưởng, lập tức bay ngược ra ngoài.
Oanh, oanh, oanh!
Như Lai Phật Tổ liên tiếp lùi lại mười bước, lùi ra khỏi Thi Qủy thần đô, khó khăn lắm mới ổn định thân hình.
Giờ phút này, mọi chiến đấu đều đột nhiên ngưng lại.
Mọi người trừng mắt nhìn hai quái vật khổng lô, một là Như Lai Phật Tổ, một là Minh Vương.
Hai người khổng lồ nhìn nhau, trong khoảnh khắc, cả hai như hai tôn Thần Linh đang chiến đấu ở nhân gian, tất cả mọi người đều có vẻ vô cùng nhỏ bé trước chúng, thậm chí nảy sinh lòng sợ hãi hèn mọn.
- Đây là cuộc chiến giữa Nhân Hoàng sao? Dùng hình thái U! traman này, người khác còn đánh cái con khỉ!
Vương Khả trợn tròn mắt lẩm bẩm.
Như Lai Phật Tổ bị Minh Vương đánh lui ra khỏi Thi Qủy thần đô, khi ổn định lại được cơ thể, hắn cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc.
- Minh Vương thần công? Tiểu nha đầu, sao ngươi lại biết Minh Vương thần công?
Như Lai Phật Tổ kinh ngạc hỏi.
- Hừi Minh Vương hừ lạnh, sau đó đạp không đi ra ngoài thành.
- Đừng tường ngươi tu luyện được Minh Vương thần công là có thể chiến đấu với ta! Ngươi chỉ mới Võ Thần cảnh thôi, cho dù điều động được khí thế của một quốc gia, nhưng ngươi cũng không duy trì nó được bao lâu, huống chỉ lực lượng mà quốc gia cung cấp cho ngươi sẽ càng ngày càng ít. Như Lai Thần Chưởng!
Như Lai Phật Tổ tung tới một chưởng.
Oanh!
Một tiếng vang lớn, Minh Vương vừa đánh trả, Như Lai Phật Tổ đã phải lui lại lần nữa, nói cho cùng, về mặt lực lượng thì Như Lai Phật Tổ không bằng Minh Vương đã điều động khí thế của cả một quốc gia.
Nhưng xét về mặt vận dụng nguyên thần Pháp tướng, thì Minh Vương lại không bằng Như Lai Phật Tổ, tuy Như Lai Thần Chưởng bị đánh lùi, bàn tay có chữ “Vạn” kia vẫn đánh trúng giữa mày Minh Vương.
- AI Minh Vương kêu to đầy thống khổ.
Chữ “Vạn” kia khiến giữa mày Minh Vương như đang bỏng cháy, Minh Vương đau đớn dùng tay cào một cái, lập tức kéo chữ “Vạn"
xuống khỏi mặt mình, vô số hắc khí bao vây, rất nhanh đã đốt chữ “Vạn” cháy sạch sẽ.
- Quỷ Thần Kiếm!
Minh Vương quát lạnh.
Ong!