Bất Diệt Thần Vương

Chương 1658: Địa ngục buông xuống.




Chỉ thấy từ trong miệng Minh Vương bỗng nhiên thò ra Quỷ Thần Kiếm, trong nháy mắt phóng đại hơn một trăm lần, hóa thành một thanh trường khiếm hắc khí vờn quanh.

Quỷ Thần Kiếm vừa ra, thiên địa biến sắc, lấy Minh Vương làm trung tâm, âm quỷ chỉ khí vô tận hội tụ lại, mà mặt đất dưới chân càng bò lên vô số bộ xương khô, vô số cương thi, u linh, xương khô chợt xuất hiện từ mọi phía chung quanh Minh Vương.

Dường như chung quanh Minh Vương đã biến thành địa ngục, quỷ vật hoành hành, bay lượn khắp nơi, âm khí tận trời.

Mà Như Lai Phật Tổ đối diện cũng trợn to mắt nhìn:

- Địa ngục buông xuống? Minh Vương Pháp tướng, chấp Quỷ Thần Kiếm, ngưng tụ địa ngục?

Trong nháy mắt, vô số quỷ vật từ trong địa ngục lao thẳng về phía Như Lai Phật Tổ.

Quỷ vật như che trời lấp đất, phát ra tiếng gào khóc rú rít thê lương, gió u u thổi, hình ảnh kinh khủng như địa ngục ngày tận thế, khiến vô số bá tánh của Thi Qủy thần đô phải trợn to mắt nhìn, trong lòng cả đám chỉ có một ý niệm, tuy không thể biểu đạt ra ngoài một cách thống nhất, nhưng lại gần như là nhất trí tuyệt đối với âm thanh mà Vương Khả phát ra khỏi miệng.

- Đậu má!

Vương Khả quên nhai cả Tiên Băng Nhân trong miệng, trừng mắt nhìn đại chiến ngoài thành.

- U Nguyệt đây là dọn luôn âm tào địa phủ đến nhân gian sao?

Vương Khả trừng mắt cả kinh kêu lên.

Oanh!

Vô số quỷ vật theo Quỷ Thần Kiếm nhằm phía Như Lai Phật Tổ, khí thế khủng bố khiến ngay cả Như Lai Phật Tổ cũng không thể không mau chóng chắp tay trước ngực.

- Phật quang chiếu khắp!

Như Lai Phật Tổ gào to.

Ong!

Quanh thân Như Lai Phật Tổ bùng nổ hào quang vạn trượng.

Bên trong Phật quang như có quang ảnh của vô số Phật đà, Bồ Tát, La Hán, đang tụng kinh ngăn cản địa ngục buông xuống, nhưng giờ phút này thật sự có quá nhiều quỷ vật, Phật quang lập tức bị hằng hà sa số quỷ vật bao trùm.

ầm ầm ầm!

Nổ vang rung trời, núi rừng ngoài thành chấn động không thôi, Minh Vương và Như Lai Phật Tổ dần dần bị hắc phong bao phủ hoàn toàn, mơ hồ có tử quang cùng kim quang bùng nổ, nhưng bên trong đại chiến kịch liệt khiến khung cảnh càng ngày càng mờ mịt, mọi người cũng dân không thấy rõ nữa.

- Vương Khả, ngươi sao rồi? Ô? Ngươi đang ăn Tiên Nhân Băng?

Tình báo là thật? Ngươi thật sự thích ăn Tiên Nhân Băng?

Mộ Dung lão cẩu trừng mắt cả kinh kêu lên.

Cách đó không xa, Hoàng thiên sư cũng tỏ ra nghi hoặc nhìn về phía Vương Khả, liền nhìn thấy, Vương Khả vừa nhìn trận chiến bên ngoài thành, vừa nhai rôm rốp Tiên Nhân Băng, làm đám người Thiên Sư Điện sợ ngây người.

- Đây là nguồn gốc công pháp của ngươi? Có thể ăn Tiên Nhân Băng? Vì sao ngươi lại muốn ăn Tiên Nhân Băng?

Hoàng thiên sư tức khắc tiến lên hiếu kỳ nói.

Một đám người vây quanh Vương Khả.

Vương Khả: “............ P Ta chỉ ăn kem mà thôi, các ngươi vây lại đây nhòm ngó là cớ gì?

- Các ngươi rảnh rỗi sinh nông nổi hả? Rảnh quá thì đi ra ngoài kia hỗ trợ đi! U Nguyệt đang ngăn cản Tử Liên Nhân Hoàng, các ngươi không giúp ích gì được, thì những nơi khác cũng có thể mó tay vào mà? A Bính ngươi ở lại, những người còn lại ra ngoài hỗ trợ!

Vương Khả tức khắc trừng mắt kêu lên.

- Đúng đúng, nhưng không phải ngươi bảo chúng ta đề phòng Hoàng thiên sư ư? Chúng ta đi rồi, nhố hắn đánh lén ngươi thì làm sao bây giờ?

Trương Chính Đạo hỏi.

Cách đó không xa, Hoàng thiên sư sa sầm mặt mày, đám người các ngươi nói trắng ra như vậy luôn? Tuy ta cũng có ý đồ đó, nhưng các ngươi huych toet như thế, ta không cần mặt mũi à?

- Yên tâm, trong thành còn rất nhiều tướng sĩ, bọn họ vừa bảo hộ bá tánh vừa nhìn chằm chằm phía ta, nếu Hoàng thiên sư dám động thủ với ta, Khương Bính, ngươi trực tiếp hạ lệnh tam quân, toàn lực bảo hộ ta, đến lúc đó, Vạn đao quy nhất trực tiếp chém!

Vương Khả nói.

Khương Bính đen mặt:

- Ngươi giữ ta lại chính là để bảo vệ ngươi?

- Không thì ngươi nghĩ sao? Hiện giờ U Nguyệt nữ hoàng đang chiến đấu, quốc sư ngươi không cần ở lại chủ trì đại cục à?

Vương Khả trừng mắt nói.

- HừI Khương Bính hừ lạnh một tiếng.

Hoàng thiên sư ở phía bên kia kinh hoàng chớp mắt liên tục, rốt cuộc hiểu ra vì sao nhi tử nhà mình lại nói Vương Khả không phải người bình thường, mẹ nó không phải người thường thật, mình còn chưa động thủ, hắn cư nhiên dám vu vạ thanh danh mình?

- Mau đi, Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư, các ngươi dùng Thiên Sư lĩnh vực, thiếu Âm Dương đại trận, phối hợp Bất Giới La Hán bắt Tử Liên Thánh Sứ lại, nhanh lên!

Vương Khả thúc giục.

- Được!

Hai người lập tức nhảy lên bay ra ngoài thành.

- Đi! Chúng ta cũng đi giúp tam đại Võ Vương!

Mộ Dung lão cầu hét lớn một tiếng.

ầm ầm ầm!

Một đám Nguyên Thần cảnh tức khắc đi gần hết.

Mà Hoàng thiên sư cùng đám Thiên Sư Điện đệ tử thì đứng nhìn Vương Khả, sau đó Hoàng thiên sư thở dài, rồi cũng bay lên trời tiến ra ngoài thành.

- A Bính, ngươi đi theo để ý Hoàng thiên sư này cho ta, ta cứ cảm giác hắn không có ý tốt.

Vương Khả nhíu mày nói.

- Ta đã nói rồi, đừng gọi ta A Bính, ngươi có tư cách gì gọi ta là A Bính!

Khương Bính trừng mắt cả giận nói - Sao ta lại không có tư cách? Hiện tại ta là hôn phu của nữ hoàng, ngươi chỉ là một quốc sư, địa vị ta cao hơn ngươi, sao không thể gọi thế chứ? Cái tính tình này của ngươi đúng là quá mức thanh cao, ta đây là đang thu hẹp khoảng cách giữa hai ta lại! Gíup ngươi sửa tính xấu, cải thiện bản thân!

Vương Khả trừng mắt nói.

Khương Bính đen mặt:

- Có phải ta còn cần cảm ơn ngươi không?

- Thôi, ngươi là tam ca của U Nguyệt, người một nhà cả, không cần khách sáo.

Vương Khả lập tức nói.

- Phi! Ngươi cho rằng ta đang khen ngươi? Hừ, cũng chỉ có cha ta, đại ca, nhị ca mới được kêu ta A Bính, ngươi tính cái gì? Ngươi chỉ là một Nguyên Anh cảnh, ngươi căn bản không đủ tư cách!

Khương Bính trừng mắt nói.

- Theo ý của ngươi, chỉ cần ta đạt Nguyên Thần cảnh là có thể kêu?

Vương Khả hỏi.

Khương Bính trừng mắt nhìn Vương Khả, sao ngươi cứ cố chấp với cái loại xưng hô này thế nhỉ?

Không phải Vương Khả chấp nhất, cũng không phải Vương Khả cố ý chọc giận Khương Bính, nhưng quả thật kêu như vậy có thể kéo gần mối quan hệ, tỷ như lão Chu, lão Hoàng, Vương Khả kêu mãi cũng trở thành bằng hữu của bọn họ, nên Vương Khả mới không thèm sửa lại cái tật xấu này của mình.