Mộ Dung lão cầu quát.
- Ta cũng thế, ta đã lập xong di chúc từ sớm. Vương Khả, Trần Chiến Thần, mong các người dựa theo di chúc của ta mà thực hiện!
Một đám lão binh hô to.
- Câm miệng, ta có thể đối phó đám lôi hỏa long này!
Vương Khả khiển trách nói.
Một đám lão binh cùg nhìn về phía Vương Khả, ngươi đối phó?
Ngươi đối phó thế nào? Một Nguyên Anh cảnh như ngươi ngay cả một con lôi hỏa long còn không đối phó xong, ngươi sẽ làm sao hả?
- Sư tôn, làm phiển ngươi cầm chân Tử Liên Nhân Hoàng. Kiếm đạo của ngài, đệ tử rất tin tưởng!
Vương Khả mở miệng kêu lên.
Trần Thiên Nguyên nhíu mày nhìn về phía Vương Khả.
- Bất Giới hòa thượng, ngươi mang mấy người đi đối phó với Tử Liên Thánh Sứt Vương Khả nói với Bất Giới hòa thượng cách đó không xa.
- Triệu Tiền Tôn đối phó ba Võ Thần cảnh đại tướng phía sau Tử Liên Nhân Hoàng! Những người còn lại bảo hộ U Nguyệt nữ hoàng!
Vương Khả kêu lên.
- Vương Khả!
U Nguyệt lo lắng nói.
- Yên tâm!
Vương Khả vỗ vỗ tay U Nguyệt, sau đó đạp không bay lên.
- Vương Khả!
Một đám người cả kinh kêu lên.
Vương Khả bay lên trời, sau đó hét to với đám người Tử Liên Nhân Hoàng ở xa xa.
- Tử Liên Nhân Hoàng, không phải ngươi muốn dùng đám lôi hỏa long này để giết ta sao? Tới đây! Tới chỗ ta này!
Vương Khả quát.
Ngẩng!
Một con lôi hỏa long tức khắc xông thẳng tới chỗ Vương Khả.
- Vương Khả, ngươi thật đúng là muốn đi tìm cái chết mà, ngay cả lôi hỏa ngươi còn không phá được, lại muốn ngăn cản lôi hỏa long?
Tử Liên Nhân Hoàng cười lạnh nói.
- Vương Khả, ta tới giúp ngươi!
U Nguyệt bất chợt tới bên cạnh Vương Khả.
Vương Khả biến sắc mặt, nhanh chóng đẩy U Nguyệt ra.
- Không cần, ta có thể làm được, U Nguyệt, nghe lời, ngươi đi xuống trước!
Vương Khả nói.
- Nhưng mà...
U Nguyệt nôn nóng nói.
Bấy giờ, lôi hỏa long đã tới gần lắm rồi, Vương Khả không còn thời gian để giải thích, lấy tay chém ra song chưng.
- Hàng long!
Vương Khả gào to.
Khoảnh khắc này, người toàn thành đều nhìn chằm chằm Vương Khả giữa không trung, thấy Vương Khả tung song chưởng nghênh đón lôi hỏa long, một đám đều sợ ngây người.
- Vương Khả điên rồi? Lôi hỏa long này thấy thế nào cũng là uy lực Nguyên Thần cảnh đỉnh, ngươi chỉ là một Nguyên Anh cảnh lai muốn đánh tay đôi? Ngay cả binh khí cũng không có, ngươi không muốn sống nữa sao?
Mộ Dung lão cầu cả kinh kêu lên.
- Vương Khả!
Trần Thiên Nguyên ở giữa đám người cũng cả kinh kêu lên.
Oanh!
Song chưởng của Vương Khả vỗ lên đầu lôi hỏa long, nó rít gào như thể muốn đâm chết Vương Khả, U Nguyệt ở gần đó thấy vậy lại càng muốn xông lên.
Nhưng U Nguyệt mới vừa bước ra một bước, hai mắt đã trợn trừng.
Chỉ thấy song chưởng Vương Khả chụp lên trên cái mũi của lôi hỏa long, sau khi đụng vào Vương Khả, cái mũi thật lớn kia bỗng dưng tan biến! Không, không phải là tan biến, mà là không có, cứ như vậy đột nhiên không có!
- Này... đây là tình huống gì đây?
Ú Nguyệt kinh ngạc nói.
ầm ầm ầm!
Không chỉ cái mũi không có, rất nhanh, cái mắt cũng không có, sau đó sừng long không có, toàn bộ đầu không có. Một con lôi hỏa long thật lớn, đảo mắt một cái đã biến thành lôi hỏa long không đầu.
- Cái gì thế?
Vô số người mở to hai mắt nhìn.
Này, này không phù hợp logic, đầu nó đâu?
Hơn nữa, Vương Khả không lùi lấy một bước?
- Như thế nào, sao lại thế này?
Đám lão binh bên dưới cũng trợn to mắt.
- Hấp thu? Lôi hỏa màu tím bị Vương Khả hút vào trong cơ thể?
Hoàng thiên sư kinh ngạc nói.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người hiểu ra, dường như song chưởng của Vương Khả có một lực hút, điên cuồng hút lôi hỏa vào, liền thấy thân thể lôi hỏa long không ngừng thu nhỏ lại, càng ngày càng nhỏ, dần dần, một khối Phù Không Thạch 400 lộ ra trước mặt mọi người.
Oanh!
Lôi hỏa long hoàn toàn biến mất, Phù Không Thạch sắp đụng tới Vương Khả, lòng bàn tay Vương Khả bỗng nhiên toát ra một cổ chân nguyên màu vàng đục, nhanh chóng bao vây thứ này, sau đó tiện đà lật tay lại, liền biến mất không thấy.
Không có? Một con lôi hỏa long cứ như vậy bị Vương Khả hóa giải?
~ U Nguyệt, ngươi cách xa ta một chút, ta không có việc gì!
Vương Khả kêu lên lần thứ hai.
- À, à, được!
Lúc này U Nguyệt mới thở hắt một hơi.
- Của ta chính là Thiên Kiếp tử lôi hỏa, rốt cuộc ngươi tu luyện công pháp gì mà có thể ngăn trở nó? Thiên Kiếp tử lôi hỏa, thô bạo vô song, vào cơ thể sẽ phá vỡ gân mạch, thân thể ngươi không có chuyện gì sao?
Tử Liên Nhân Hoàng cũng kinh ngạc hỏi.
- Hô, lại đến!
Vương Khả khiển trách nói.
Vương Khả đương nhiên có chuyện, đục chân nguyên bản thân cắn nuốt tất cả năng lượng, Thiên Kiếp tử lôi hỏa cũng có thể bị hấp thu cắn nuốt luyện hóa, nuốt chửng một con lôi hỏa long vào, tương đương với việc bị rất nhiều Nguyên Thần cảnh hành hung sinh ra năng lượng, tu vi bản thân dang nhanh chóng bạo trướng, sao có thể không có việc gì chứ?
- Vương Khả, ngươi không có việc gì sao?
Tử Liên Thánh Sứ quát.
- Ta không có việc gì, Tử Liên Nhân Hoàng, không phải ngươi muốn mạng ta sao? Thế nào? Ta lên đây rồi, ngươi lại không dám?
Vương Khả trừng mắt khiển trách nói.
- Hoàng Thượng, năng lượng trong lôi hỏa long kia khổng lồ thô bạo, chắc chắn trong thân thể Vương Khả lúc này không thể nào tốt được, nhất định hắn có chuyện, bằng không đã chẳng nói mình không có việc gì, hắn kiên trì không được bao lâu đâu!
Tử Liên Thánh Sứ nói.
- Lại đến!
Tử Liên Nhân Hoàng gào to.
Quần long đánh về phía Vương Khả.
- Vương Khả?
Ú Nguyệt nôn nóng hô nhỏ.
- Yên tâm!
Vương Khả an ủi.
Đồng thời, Vương Khả lần thứ hai nhào vào trong quần long.
U Nguyệt tỏ ra lo lắng, nhưng Vương Khả đã nói thế, mình cũng không thể làm trái lời hắn.
- Trần Chiến Thần, Hoàng thiên sư, làm phiền hai vị cùng ta xuất thủ bắt năm tên tà ma này!
Ú Nguyệt nói.
- Ta cùng Hoàng thiên sư đi là được! U Nguyệt nữ hoàng, ngươi mới vừa đăng cơ, nên tọa trấn hoàng cung!
Trần Thiên Nguyên kêu lên.
- Nhưng mà...
U Nguyệt lo lắng nói.
- U Nguyệt nữ hoàng, làm theo an bài khi nãy của Vương Khả đi.
Mộ Dung lão cẩu kêu lên.
- Tử Liên Nhân Hoàng, đối thủ của ngươi là ta!
Trần Thiên Nguyên hét to.
- A di đà phật!