Sắc mặt Vương Khả đột nhiên trầm xuống.
- Tử Liên Nhân Hoàng, Tử Liên Thánh Sứ, còn có tam đại Võ Thần cảnh tướng quân của Tử Liên hoàng triều!
Triệu Võ Vương cũng kinh ngạc nói.
Trong nháy mắt, toàn thành đề phòng, lạnh lùng nhìn về phía ngoài thành.
Trần Thiên Nguyên cũng ngưng mắt nhìn, nhưng vẫn chưa đứng dậy, mà Hoàng thiên sư cách đó không xa thì uống trà, sắc mặt bình tĩnh.
Tử Liên hoàng triều là hoàng triều vẻ vang nhất ở phía Nam, giáp giới với Diêm La hoàng triều, nằm đối diện chéo với Thi Qủy hoàng triều.
- Tử Liên Nhân Hoàng? Hôm nay là ngày Thi Qủy hoàng triều U Nguyệt nữ hoàng đăng cơ, các ngươi tới làm gì?
Vương Khả cao giọng quát.
Giờ phút này, Vương Khả đang ở trên đài cao, thông qua Thi Qủy ngự tỉ truyền âm tứ phương, đối diện hắn là Nhân Hoàng mà thực lực chỉ đứng sau Thiện Ác hai đại Nhân Hoàng, là cường giả đứng đầu toàn bộ Trung Thần Châu.
- Trẫm tới làm gì? Trẫm đương nhiên là tới tìm ngươi! Còn La Hán kia đâu!
Tử Liên Nhân Hoàng lạnh mặt quát.
~ Tìm ta? Tử Liên Nhân Hoàng, ngươi tìm lầm người rồi đi? Cho tới bây giờ ta chưa từng gặp ngươi!
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.
Chuyện Ác Thần lần trước cũng có thấy bóng dáng Tử Liên Nhân Hoàng đâu? Nhân vật tám đời không gặp này sao lại xuất hiện ở đây, còn bảo muốn tìm chính mình?
- Bất Giới, ngươi quen biết Tử Liên Nhân Hoàng à?
Vương Khả nhìn về phía Bất Giới La Hán cách đó không xa.
- Ta, ta cũng chưa gặp qua hắn!
Bất Giới hòa thượng vẻ mặt mờ mịt.
- Hoàng Thượng, ngày đó ta tận mắt nhìn thấy, lúc Bạch Liên Thánh Sứ chết thì Vương Khả và Bất Giới La Hán kia ở ngay bên cạnh, hơn nữa ta tra xét tư liệu, tất cả đều bắt đầu từ ba tháng trước, Vương Khả và U Nguyệt nữ hoàng đánh lén Tuyết Ma Sơn, chọc giận Bạch Liên Thánh Sứ, nên Bạch Liên Thánh Sứ mới đuổi giết Vương Khả không tha, thẳng cho đến trận chiến chín ngày trước, thân tử đạo tiêu!
Tử Liên Thánh Sứ mở miệng nói.
- Ngươi tới đây là để trả thù cho Bạch Liên Thánh Sứ? Tử Liên Nhân Hoàng, chuyện chết sống của Bạch Liên Thánh Sứ thì liên quan gì đến ngươi? Hắn là người của Bạch Liên hoàng triều, muốn trả thù thì cũng nên là người của Bạch Liên hòang triều mới đúng, ngươi đằng đằng sát khí như vậy là thế nào? Hơn nữa, không phải Tử Liên Thánh Sứ cũng đã thấy sao? Bạch Liên Thánh Sứ không phải do ta giết! Các ngươi không hiểu à?
Vương Khả trừng mắt cả kinh kêu lên.
Này, này không phù hợp logic!
- Hừ, bản thể của Bạch Liên Thánh Sứ chết trong tay Hắc Liên Thánh Sứ, ngươi cho rằng Hoàng Thượng không đi tìm Hắc Liên Thánh Sứ sao? Chúng ta vừa mới trở về từ Ác Thần, nếu không phải Ác Hoàng bảo vệ, thì giờ phút này Hắc Liên Thánh Sứ đã chết, chẳng qua không giết được Hắc Liên Thánh Sứ, thì giết ngươi cũng như nhau! Vương Khả, lần này cái chết của Bạch Liên Thánh Sứ, ngươi không thể trốn tránh trách nhiệm!
Tử Liên Thánh Sứ trợn mắt hô.
- Ặc, nói chung là, các ngươi đi tìm Hắc Liên Thánh Sứ báo thù, kết quả Ác Hoàng không cho phép, các ngươi liền tìm tới đây?
Ngươi là đang bắt nạt kẻ yếu sao? Hơn nữa, Bạch Liên Thánh Sứ chết, liên quan các ngươi cái rắm!
Vương Khả trừng mắt nói.
Hiện tại, U Nguyệt bên cạnh có được vô số công đức, chính mình có công đức hải của một quốc gia để dựa dẫm, còn thèm sợ các ngươi?
- Miệng lưỡi sắc bén, khó trách nhi tử ta muốn ngươi chết.
Tử Liên Nhân Hoàng lạnh giọng nói.
- Nhi tử ngươi muốn ta chết, nhi tử ngươi là ai, ngươi... chẳng lẽ nhỉ tử ngươi là Bạch Liên Thánh Sứ?
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc hỏi.
Không chỉ có Vương Khả kinh ngạc, tất cả mọi người ở chung quanh cũng trợn to mắt nhìn, Bạch Liên Thánh Sứ là nhi tử của Tử Liên Nhân Hoàng? Này... mẹ nó là tin tức khủng bố gì đây?
Mà đối diện, đâm người Tử Liên Nhân Hoàng vẫn chưa phản bác, chẳng khác nào ngầm thừa nhận việc này.
Rốt cuộc Vương Khả cũng phát hiện, logic thông suốt.
Ma Đạo Ngũ đại hòang triều quỷ dị phức tạp như vậy sao? Nghi kị lẫn nhau, nằm vùng lẫn nhau? Không chịu an ổn làm Tử Liên Thái Tử, lai chạy đi làm Bạch Liên Thánh Sứ?
- Kia... Tử Liên Thánh Sứ, đừng nói ngươi cũng là nhi tử của Nhân Hoàng nào đó chứ?
Vương Khả nhìn về phía Tử Liên Thánh Sứ.
- Hừt Vương Khả, ngươi sắp chết đến nơi rồi mà còn nới hươu nói vượn!
Tử Liên Thánh Sứ khinh thường nói.
- Sắp chết đến nơi? Ai sắp chết đến nơi còn chưa biết đâu! Các ngươi không thấy được đây là nơi nào sao? Đây là Thi Qủy thần đô, các ngươi chỉ có năm người cư nhiên dám đến Thi Qủy thần đô gây sự, thật đúng là không biết sống chết, nếu còn không chịu đi, hôm nay các ngươi đừng hòng ai thoát được!
Vương Khả trừng mắt lạnh giọng quát.
Giờ phút này, Vương Khả không sợ chút nào, Tử Liên Nhân Hoàng ghê gớm thì sao chứ? Ta có sư tôn ở bên, ta có công đức hải tương trợ, đập chết ngươi cũng không phải không có khả năng.
- A, ha, ha ha ha, ngươi thật đúng là càn rõ mà! Một Nguyên Anh cảnh nho lại dám làm thế với con ta, giỏi giỏi giỏi! Ngươi khiến trẫm chết? Vậy để nhìn thử xem ngươi có bổn sự đó hay không?
Tử Liên Nhân Hoàng hoàng lạnh lùng nói.
Khi nói chuyện, Tử Liên Nhân Hoàng vươn tay lấy ra một đóa hoa sen màu tím, hoa sen có hai tầng, tản từng trận lôi điện, đúng là Nhị phẩm Tử Liên.
- Toàn quân đề phòng!
Triệu Võ Vương gào to.
- Vâng!
Vô số tướng sĩ hét lớn.
Nháy mắt, trong hoàng thành, vô số tướng sĩ bắt đầu sắp xếp quân trận một cách bài bản, uy thế quân trận ngay cả Võ Thần cảnh đỉnh cũng chưa chắc chống đỡ được, toàn thành nổi gió to, quân trận tầng tầng lớp lớp bảo hộ bá tánh trong thành.
Tử Liên Nhân Hoàng ngoài thành lạnh lùng cười:
- Quân trận? Buồn cười!
Khi nói chuyện, hắn hơi thúc đẩy Nhị phẩm Tử Liên, liền thấy từ trong Nhị phẩm Tử Liên bỗng nhiên bay ra một quả cầu lôi điện thật lớn.
Quả cầu lôi điện vừa bay ra, lập tức run lên, bành trướng, hóa thành một lôi hỏa long màu tím lớn chừng 50 trượng.
Lôi hỏa long màu tím ngửa mặt lên trời rít gào, lập tức xông thẳng đến Thi Qủy thần đô.
- Đi, diệt Vương Khả!
Tử Liên Nhân Hoàng lạnh giọng quát.
Lôi hỏa long màu tím tức khắc bộc phát khí thế ngập trời, trong khoảnh khắc như lớn thêm ra lần nữa, vẻ mặt hung hãn lao thẳng tới chỗ Vương Khả đang đứng trên đài cao.