- Thi Quỷ quốc sư, ngươi muốn tìm chết thì ngươi tới thử xem!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Hừ, Vương Khả, ta cũng không phải bị dọa đến lớn, mọi người động thủ cho ta, người giết được Vương Khả sẽ được thưởng vạn hộ hầu của thi quỷ hoàng triều!
Thi Quỷ quốc sư quát lên.
- Tuân lệnh!
Một đám thuộc hạ đáp ứng.
- Mọi người, cùng nhau động thủ, người giết được Vương Khả sẽ được thưởng vạn hộ hầu của thi quỷ hoàng triều!
Hoàng Soái Phi ở xa cũng hét lớn.
- Tuân lệnh!
Thuộc hạ của Hoàng Soái Phi đáp lại.
Trong lúc nhất thời, một đám cường giả đều đánh về hướng Vương Khả!
- Một đám ngu xuẩn, muốn chết sao? Động thủ!
Vương Khả gào to một tiếng.
- Động thú!
Đám người Mộ Dung lão cẩu cũng quát.
ầm ầm ầm!
Một đám lão binh Chiến Thần Điện tức khắc vọt ra, toàn bộ hoàng cung lập tức loạn thành một đoàn, không chỗ nảo là không có đánh nhau, hung uy nổ vang tứ phương, từng tòa cung điện nhanh chóng sụp đổ.
- ầm ầm ầm!
Bên trong tam trọng quan đại trận, đại chiến nổ vang, mặc dù Võ Thần cảnh đánh vàođại trận cũng không hề sứt mẻ, thế cho nên bá tánh ngoại giới đều không nghe được một chút thanh âm.
Giờ phút này, Thi Quỷ quốc sư ra lệnh một tiếng, vô số cường giả đánh tới, mà Vương Khả cũng có chuẩn bị, đám Mộ Dung lão cẩu sôi nổi gia nhập chiến trường, mọi người thân kinh bách chiến, có thể ngăn cản mấy cường giả.
Trong nháy mắt, toàn bộ hoàng cung cát bay đá chạy, cung điện băng toái, vô số đá vụn bay tán loạn.
Không chiến đấu chỉ có bốn người, Thi Quỷ quốc sư, Vương Khả, U Nguyệt công chúa, Tây Môn Tĩnh.
- Ha, ha ha ha ha, Vương Khả, ta còn tưởng rằng lần này ngươi thật sự trù bị kín đáo, còn che giấu cao thủ khác, hóa ra là không có, những người áo đen đó chỉ là chiến tướng Chiến Thần Điện và thủ hạ Triệu Võ Vương, ngươi đã cùng đường bí lối!
Thi Quỷ quốc sư cười to nói. Lão bảo thủ hạ ra tay chính là vì thử Vương Khả, rốt cuộc đám áo đen này đàn lại chặn được ba Võ Thần cảnh, có chút nguy hiểm. Kết quả, sợ bóng sợ gió một hồi.
- Ánh mắt kiểu gì đấy? Ngươi khinh thường chúng ta? Ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn chúng ta được à?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Chỉ bằng các ngươi?
Thi Quỷ quốc sư lộ ra vẻ khinh thường.
- Lão sư, vừa rồi ta nhìn thấy... !
Tây Môn Tĩnh muốn mở miệng nói chuyện.
- Ngươi câm miệng! Không cho nói!
Vương Khả trừng mắt khiển trách nói.
- Tat Tây Môn Tĩnh mím môi. Ngươi để ta nói hai câu thôi! Ta chỉ nói một câu!
Nhưng Vương Khả hung tợn cảnh cáo nhìn Tây Môn Tĩnh, bảo hắn ngậm cái miệng quạ đen này lại.
- Thi Quỷ quốc sư, hiện giờ ngươi và Hoàng Soái Phi ruồng bỏ phe Đại Thiện, phản bội ta, Thi Quỷ hoàng triều sẽ không có chốn dung thân cho ngươi!
Khương Bính trừng mắt nói.
- Tam Thái Tử, tới giờ rồi mà ngươi còn không rõ q? Phe Đại Thiện? Ha hả, ngươi cho rằng bọn họ trung với ngươi? Hừ, bọn họ là ta triệu tập, là ta xúi giục, phải nghe ta mới đúng. Ngươi tính cái gì? Ngươi chỉ là một nguyên thần cảnh, ngươi cho rằng bọn họ thật sự phục ngươi? Còn nữa ta phản bội ngươi? Ngươi cho rằng ta nịnh bợ ngươi? Ta chỉ là cần một con rối kêu gọi phe Đại Thiện mà thôi, ngươi cũng xứng để ta nịnh bợ? Phản bội? Ai phản bội ai ngươi cũng chưa làm rõ ràng! Hừ, nếu không phải ngươi hồ đồ, muốn ủng hộ U Nguyệt công chúa, đi giúp đỡ Vương Khả xúi giục phe Đại Thiện, ta cũng sẽ không vứt bỏ ngươi, ngươi không nghe lời, giữ ngươi có tác dụng gì!
Thi Quỷ quốc sư lạnh lùng nói.
- Ngươi!
Khương Bính trừng mắt nói.
- Phe Đại Thiện? Không có ngươi cũng không sao, ta có thể cho bọn họ biến thành phe phái thân cận Diêm La hoàng triều! Cho nên, ngươi đã không còn tác dụng! Ngươi yên tâm, ngươi là Thiện Hoàng chỉ tử, ta sẽ không giết ngươi, nhưng tranh đấu hôm nay ngươi cũng đừng đến gây chuyện, nếu không đừng trách ta không khách khí!
Thi Quỷ quốc sư lạnh lùng nói.
- Ngươi đi chế đi!
Khương Bính bi phẫn quát.
- A Bính, Thi Quỷ quốc sư nói không sai, ngươi nghe hắn hai câu, đừng cãi nhau với hắn!
Vương Khả một bên khuyên nhủ.
- Ngươi nói cái gì? Rốt cuộc ngươi ở bên kia?
Khương Bính trừng mắt nhìn về phía Vương Khả.
- Ý ta là dù gì ngươi cũng là tam ca U Nguyệt, ta nên che chở ngươi chút nhỉ? Thi Quỷ quốc sư bị điên, tuy nói không giết ngươi, nhưng đợi lát nữa chẳng may động sát thủ thì làm sao bây giờ? Đừng tin tưởng lời hắn nói, ngươi cũng đừng cùng hắn tranh, ngươi và Tây Môn Tĩnh đi trợ giúp nhóm Mộ Dung lão cẩu đi, bọn họ sắp không ngăn được rồi, đối phương quá đông!
Vương Khả nói.
- Ngươi nói cái gì?
Khương Bính trừng mắt nhìn về phía Vương Khả. Ngươi bảo ta và Tây Môn Tĩnh đi giúp Mộ Dung lão cẩu, vậy ngươi cùng U Nguyệt ngăn cản Thi Quỷ quốc sư?
- Tam ca, ngươi đi đi, Thi Quỷ quốc sư chúng ta có thể ứng phó!
U Nguyệt công chúa gật gật đầu.
Khương Bính trừng mắt nhìn về phía hai người, các ngươi đùa ta à? Tu vi hai người các ngươi còn không bằng ta đâu!
- Ngươi trừng chúng ta làm gì? Ta nói có thể ứng phó là có thể ứng phó, ngươi nhanh lên, bên Mộ Dung lão cẩu lấy một địch mười, mệt thành cẩu rồi!
Vương Khả thúc giục nói.
Khương Bính ngơ ngác nhìn chằm chằm hai người một hồi.
Thi Quỷ quốc sư đối diện cũng trầm xuống, không thích hợp?
- Vương Khả, ngươi còn muốn dùng Phù Không Thạch Thiên Đạo giám thị ứng phó ta sao? Vô dụng! Đồng dạng một chiêu thức, ta sẽ không dính chưởng lần thứ hai đâu!
Thi Quỷ quốc sư lạnh lùng nói.
Mọi người nhìn về phía Thi Quỷ quốc sư.
- Đừng để ý đến hắn, A Bính, nơi này không cần ngươi hỗ trợ, ngươi đi giúp Mộ Dung lão cẩu, mau, hắn sắp bị chém kìa!
Vương Khả chỉ vào cách đó không xa nói.
Khương Bính trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, ngươi thật sự bảo ta đi!
- Ngươi nhìn kiểu gì đấy? Ngươi ở lại cũng vô dụng, ngươi cũng không đánh lại Thi Quỷ quốc sư, mau đi!
Vương Khả thúc giục nói.
- Vương Khả, là ngươi bảo ta đi, nếu ngươi chết là xứng đáng!
Khương Bính trừng mắt nói.
- Phi! Ngươi nói cái gì? Sao ta có thể chết được? Ta đang cứu mạng ngươi, ngươi lại trù ẻo ta chết? Thật sự chả ra gì!
Vương Khả trừng mắt mắng.
- Hừi Khương Bính hừ lạnh một tiếng. Quay đầu, Khương Bính hung tợn nhìn mắt Thi Quỷ quốc sư: