Thi Quỷ quốc sư trầm giọng nói.
Một đám người áo đen cùng nhau nhìn về phía Khương Bính.
Khương Bính sắc mặt cứng đờ, phía trước nếu là nghe chính mình đi cửa trước, kia chẳng phải là xúi quẩy?
- Sao các ngươi lại thiết trí bẫy rập? Chẳng lẽ biết trước chính ta sẽ tới từ cửa trước? Không đúng, không đúng, các ngươi dùng ta làm mồi?
Sắc mặt Khương Bính biến đổi.
- Tam Thái Tử, đắc tội, ngươi nói không sai, muốn lừa Vương Khả bọn họ nhập cuộc, trừ bỏ ngươi, người khác đều làm không được, cho nênlàm phiền ngươi đi thỉnh Vương Khả. Ngươi đi rồi, chúng ta liền đợi tại đây, không nghĩ tới sẽ kéo nhiều ngày như vậy. Nếu không phải chúng ta đủ kiên nhẫn, thiếu chút nữa cho rằng các ngươi không tới!
Thi Quỷ quốc sư lạnh lùng nói.
- Cái gì? Thi Quỷ quốc sư, ngươi dám lợi dụng ta?
Khương Bính quát.
- Tam Thái Tử, nguyên thần cảnh chung quy là nguyên thần cảnh, ngươi cảm thấy, ngươi có thể thần không biết quỷ không hay theo dõi ta cùng Hoàng Soái Phi sao? Ta sẽ dễ dàng cho ngươi phát hiện bí mật của chúng ta? Ngươi không cần ngây thơ!
Kém một cảnh, chính là thiên kém vạn kém! Lúc này, thật đúng là đa tạ ngươi!
Thi Quỷ quốc sư cười nói.
- Ngươi tìm chết!
Khương Bính tức muốn hộc máu nói.
- A Bính, ngươi cũng đừng nóng giận, không có việc gì, tới cũng tới rồi, ta không sợ hắn!
Vương Khả lại an ủi nói.
- Không cần kêu ta A Bính! Lấy địa vị thân phận của ngươi, không có tư cách kêu ta A Bính!
Khương Bính tức khắc tức giận nhìn về phía Vương Khả.
- Ta đang giúp ngươi nói chuyện mà, ta đang an ủi ngươi! Là Thi Quỷ quốc sư lừa ngươi, lại không phải ta, ngươi giận dỗi ta làm gì? Có bản lĩnh, ngươi mắng hắn!
Vương Khả trừng mắt nói.
Sắc mặt Khương Bính tức khắc trở nên khó coi, tức giận không thôi.
Đi con mẹ ngươi!
Nhưng giờ phút này hắn chỉ có thể quay đầu trừng mắt với Thi Quỷ quốc sư, yên lặng chịu đựng Vương Khả kêu A Bính.
- Thi Quỷ quốc sư, ngươi hợp tác với người của Diêm La hoàng triều? Ngươi muốn phản bội đại Thiện Hoàng triều?
U Nguyệt công chúa trầm giọng nói.
- Phản bội? Đâu ra phản bội? U Nguyệt công chúa, ngươi chớ quên, ta là Thi Quỷ quốc sư, không phải Đại Thiện quốc sư, tiếp theo, ta cùng Hoàng Soái Phi hợp tác, chỉ cần hắn là người chính đạo, vậy ngươi có cái gì tư cách chỉ trích ta?
Thi Quỷ quốc sư cười lạnh nói.
- Ây da? Sao U Nguyệt không có tư cách chỉ trích ngươi? Đây là hoàng cung của Thi quỷ nữ hoàng, là nhà của U Nguyệt, ngươi vào nhà U Nguyệt, U Nguyệt hỏi ngươi hai câu, không được sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Hừ, Vương Khả, ngươi nói nhiều cũng vô dụng! Vì chờ các ngươi tới, ta chuẩn bị đã lâu, hôm nay ngươi có cánh cũng khó thoát!
Thi Quỷ quốc sư gẵn giọng nói.
- Làm sao các ngươi tiến vào được tam trọng quan đại trận?
Triệu Vũ Vương trầm giọng nói.
- Lão Triệu, đừng theo chân bọn họ nhiều lời, trước bắt bọn họ, sau đó lại chậm rãi hỏi!
Vương Khả nói thẳng.
Triệu Vũ Vương trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, ngươi lấy tự tin ở đâu ra vậy> Ngươi nói bắt lấy liền bắt lấy sao?
- Là ta mổ ra tam trọng quan đại trận? Thật là lợi hại trận pháp, lấy chín chín tâm mươi mốt điều đại địa long mạch vì trận cơ, thi quỷ nữ hoàng cũng là kỳ tài! Thi Quỷ tỉnh hoa thủy, được hội tụ từ chín chín tám mươi mốt đại địa long mạch đúng không?
Không tôi, thực không tồi! Về sau thành hành cung của ta!
Hoàng Soái Phi cười lạnh nói.
- A Phi, ngươi hoa mắt đến điên rồi à? Một ngụm quan tài, lại làm cho ngươi cao hứng!
Vương Khả mặt mày khó hiểu nói.
- Hả?
Hoàng Soái Phi trừng mắt.
~ Ta khuyên các ngươi, mau chóng đầu hàng, bằng không, đợi lát nữa đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Thi Quỷ quốc sư cùng Hoàng Soái Phi liếc nhau, mẹ nó, Vương Khả đầu có hố đi, không thấy chúng ta đang mai phục các ngươi sao? Còn không cho chúng ta cơ hội? Ai không cho ai cơ hội vậy?
- Nếu hắn muốn động thủ, vậy động thủ đi, Hoàng Soái Phi, ngươi tới trước!
Thi Quỷ quốc sư cười lạnh nói.
- Như thế nào? Nói giống như chắc chắn ăn được chúng ta vậy, các ngươi sẽ không có bệnh đi? Không thấy ta trì hoãn mấy ngày mới đến sao? Một chút tự giác nguy hiểm đều không có sao?
Chưa phân tích tình huống mà đã động thủ?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Phân tích? Không cần thiết, hôm nay các ngươi ai cũng chạy không thoát, tiền Võ Vương, ngươi tới! Xử lý Vương Khả!
Hoàng Soái Phi cười lạnh nói.
- Cái gì?
Triệu Vũ Vương sắc mặt biến đổi.
Liền nhìn thấy cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một vệt sáng. Một bóng hình nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Vương Khả.
Rầm!
Một tiếng vang lớn, khói bụi bay khắp bốn phương tám hướng, trong lúc Triệu Vũ Vương ngây người, một người áo đen nháy mắt xuất hiện sau lưng Vương Khả, một quyền nghênh đón.
Khí thái mạnh mẽ đánh khắp bốn phương, Tiền Võ Vương bị sinh sôi chắn xuống dưới.
- Đây là... !
Triệu Vũ Vương kinh ngạc nói.
- La Hán Thập Vạn Đại Sơn? Bất Giới La Hán? Vương Khả, mấy ngày nay ngươi đi Thiện Thần đô gọi người?
Sắc mặt Thi Quỷ quốc sư biến đổi.
Lại nhìn thấy Tiền Võ Vương lui một phát, Bất Giới La Hán cũng lui, mũ xốc lên, lộ ra đầu trọc kim quang lóa mắt.
- A di đà phật! Vương Khả, có thể không luôn xem ta như tay đấm được không? Ta cũng là văn tăng có tu hành!
Bất Giới La Hán nhìn về phía Vương Khả oán giận nói.
- Tháng này tích hiệu tiền thưởng thêm gấp đôi!
Vương Khả lập tức nói.
- Ta không phải nói chuyện tiền nong, ta chính là người xuất gia, đánh đánh giết giết không thích hợp ta!
Bất Giới La Hán cười khổ nói.
- Tháng này tích hiệu tiền thưởng thêm gấp ba, không có nhiều hơn nữa!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Kiêm chức bảo an tiền thưởng cũng phải tính vôi!
Biểu tình Bất Giới La Hán bỗng nhiên biến đổi.
- Được!
Vương Khả gật đầu nói.
- Được rồi, a di đà phật, người xuất gia, hàng yêu trừ ma, hành hiệp trượng nghĩa, cũng là một bổn phận, tới, cần đánh tên nào?
Bất Giới hòa thượng bỗng nhiên phấn khởi nói.
Mọi người:
Mẹ nó, ngươi vẫn là hòa thượng sao? Ố bên Vương Khả lâu như vậy cũng trở nên tham tiền à?
- Các ngươi nhìn ta bằng ánh mắt gì đó? Ta đây là hoá duyên, thay Phật thu tiền tu sửa chùa miếu, bần tăng tứ đại giai không!