Bất Diệt Thần Vương

Chương 1618: Mưa gió sắp tới




Hừ, ta sẽ không để bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh!

Lúc này đây, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Bạch Liên thánh sứ lạnh lùng nói.

Bạch Liên thánh sứ không động thủ, mà đang đợi cơ hội, chờ Vương Khả bị dồn vào đường cùng, một quốc gia hỗn loạn, sẽ không dễ chấn hưng như vậy, đợi đến lúc Vương Khả sức cùng lực kiệt, đó chính là cơ hội ám sát tốt nhất.

Nơi xa, Vương Khả đang cùng U Nguyệt công chúa trấn an bá tánh đột nhiên nổi da gà, quay đầu nhìn về phía ngọn núi mà Bạch Liên thánh sứ đang đứng.

Chính là, ngay lúc Vương Khả quay đầu nhìn, Bạch Liên thánh sứ đã biến mất tại chỗ.

- Làm sao vậy?

Mộ Dung lão cẩu hiếu kỳ nói.

- Ta không biết, ta có loại cảm giác như bị rắn độc theo dõi! Ỗ bên kia!

Vương Khả chỉ vào nơi Bạch Liên thánh sứ biến mất.

- các ngươi lại đây, cùng ta đi xem!

Mộ Dung lão cẩu tức khắc quát.

- Lão cầu, làm sao vậy?

Một cái chiến tướng hiếu kỳ nói.

- Vừa rồi Triệu Võ Vương cũng nói bên kia có vấn đề, Vương Khả cũng nói có vấn đề, đi, chúng ta qua kia nhìn xem!

Mộ Dung lão cẩu nói.

Một đám chiến tướng gật gật đầu, tiến về phía ngon núi, đáng tiếc, khi bọ họ đến nơi, Bạch Liên thánh sứ đã sớm mất dạng.

- Vương Khả? Ngươi nói ngươi có cảm giác bị ánh mắt rắn độc theo dõi, là có người đang âm thầm mai phục ngươi?

U Nguyệt hiếu kỳ nói.

Vương Khả nhíu mày trầm tư một chút:

- Có lẽ đi, nhưng U Nguyệt, nàng không cần lo lắng, cho dù có rắn độc nhìn chằm chằm ta cũng không có việc gì, không chừng nó còn bị ta bắt tới nấu canh!

Thi quỷ thần đô! Phủ Quốc sư!

- Tam Thái Tử, Vương Khả chính là kẻ lừa đảo, ngươi lại không phải không biết, hắn đang lừa dối chúng ta. Rõ ràng ngươi mới là người đứng đầu Thiện phái, rõ ràng ngươi có thể tranh đoạt vị trí Nhân hoàng Thi Quỷ, tại sao nói bỏ liền bổ?

Thi Quỷ quốc sư nôn nóng khuyên.

- Ta cảm thấy Vương Khả nói rất có đạo lý!

Khương Bính nói.

- Đạo lý gì chứ? Hắn gạt người, ngươi rõ ràng có thể đoạt được hoàng vị!

Thi Quỷ quốc sư muốn thức tỉnh Khương Bính.

Nhưng giờ phút này, Khương Bính giống như mê muội, lắc đầu.

- Cha muốn U Nguyệt kế thừa ngôi vị hoàng đế thi quỷ, hơn nữa nàng còn là muội muội của ta! Ta không thể làm quá phận, Vương Khả tuy rằng khốn nạn, nhưng có câu nói rất đúng, ta muốn kiến công lập nghiệp, thì phải nhìn từ nhiều phương diện, mà không phải cùng người nhà tranh đoạt, thành công như vậy, ta không cần!

Khương Bính trầm giọng nói.

Thi Quỷ quốc sư trừng mắt nhìn về phía Khương Bính, ngươi bị tẩy não rồi à? Ngươi xem vương triều truyền thừa, có vương triều nào mà các vương tử không xé sát nhau, chỉ vì ngôi cửu ngũ?

Ngươi như thế nào... ?

- Tam Thái Tử, ngươi không thể bỏ gánh giữa đường, mọi người đều đặt tính mạng của cả nhà vào ngươi, ngươi lại nói muốn bỏ liền bỏ, vậy bọn họ phải làm sao bây giờ?

Thi Quỷ quốc sư nôn nóng nói.

- Bọn họ? Hôm trước sau khi trở về, ta đã bàn bạc với một ít quan viên thuộc Thiện phái có chút hiểu biết, bọn họ cũng tán đồng lựa chọn của ta!

Khương Bính nói.

Thi Quỷ quốc sư đen mặt, này mẹ nó mới là đáng giận nhất.

Đám quan viên Thiện phái kia, là chính mình cực cực khổ khổ mượn sức được, kết quả, bị Vương Khả nói mấy câu con mẹ nó liền ruồng bỏ hắn?

Một đám ăn cây táo, rào cây sung.

Thi Quỷ quốc sư hiểu rõ, một đám quan viên Thiện phái này sao lại đồng ý hợp sức? Không phải vì cái danh quốc sư của mình, mà là vì muốn giữ vững đại Thiện Hoàng triều, bọn họ là Thiện phái, không phải thuộc phái thân quốc sư! Nếu bọn họ chịu nghe theo mình, chính mình hà tất phải biến Khương bính thành con rối?

- Quốc sư, ngươi cũng đừng quá để ý, ta biết, dựa theo kế hoạch của ta cùng U Nguyệt, nàng đăng cơ làm nữ hoàng, ta làm quốc sư, ngươi sẽ mất đi quyền thế hiện tại. Nhưng ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi tranh thủ, để ngươi không mất quá nhiều quyền lực, làm ngươi vẫn có được quyền thế thật lớn. It nhất cũng bằng ba vị Võ Vương, đến lúc đó, ta bảo U Nguyệt cũng phong ngươi chức vị Võ Vương, thế nào?

Khương Bính an ủi nói.

Thi Quỷ quốc sư trừng mắt nhìn về phía Khương Bính, ta để ý tới vị trí quốc sư sao?

Ngươi biết sư tôn, cũng chính là đại ca ngươi khương đệ nhất, phải trả giá lớn thế nào mới có thể giúp ta đứng vững ở Thi Quỷ hoàng triều sao? Ngươi biết khương đệ nhất phải hạ mình kính cẩn thế nào mới khiến Thiện phái có thể cho ngươi tư cách tranh hoàng vị sao? Một lời thỏa hiệp của ngươi, liền khiến kế hoạch của ta ngâm nước nóng? Ta cùng sư tôn muốn chính là cả một quốc gia, chứ không phải mỗi cái danh Võ Vương - Quốc sư, ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi suy xét!

Khương Bính cố sức khuyên bảo.

Thi Quỷ quốc sư đen mặt, không biết nói như thế nào. Sư tôn cùng chính mình đổ biết bao nhiêu tâm huyết ở Thi Quỷ hoàng triều, kết quả, lại bị Vương Khả phá hủy? Chúng ta chỉ còn hai bàn tay trắng?

Này, này... tên Vương Khả đáng chết!

- Đúng rồi, hôm nay mấy vị quan viên Thiện phái có hẹn ta đi bàn bạc xem có cách nào giúp U Nguyệt tranh được hoàng vị, ngươi muốn đi không?

Khương Bính hỏi.

- Bàn bạc? Giúp công chúa đăng cơ? Ta không đi, ngươi đi đi!

Thi Quỷ quốc sư đè xuống lửa giận trong lòng nói.

- Vậy được, ta đi trước!

Khương Bính gật gật đầu, cất bước rời đi.

Lưu lại một mình Thi Quỷ quốc sư đứng giữa đại điện, cả người ngập tràn lửa giận không chỗ phát tiết. Giờ khắc này, Thi Quỷ quốc sư cảm thấy vô lực, ta sống thật khó khăn mà!

Cũng không biết đứng bao lâu, một hạ nhân tiến đến:

- Khởi bẩm quốc sư, Hoàng Soái Phi cầu kiến!

- Hử? Cho hắn vào đi!

Thi Quỷ quốc sư nghi hoặc nói.

Chuyện của Hoàng Soái Phi, Thi Quỷ quốc sư cũng có nghe nói, hôm trước hắn lại bị Vương Khả trêu chọc một phen, đường đường là người nắm quyền của hoàng triều Diêm La, cư nhiên trước mặt mọi người cùng Trương Chính Đạo hôn môi, này mẹ nó thật đúng là đủ mất mặt.

Hoàng Soái Phi nhất định hận chết Vương Khả đi!

Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu của mình! Thi Quỷ quốc sư lại không hề bài xích Hoàng Soái Phi.

Thực mau, Hoàng Soái Phi đi vào đại điện.

- Quốc sư, ngươi đúng là đủ kiên nhẫn!

Hoàng Soái Phi chống quyền trượng đầu thỏ trầm giọng nói.