Vương Khả trừng mắt nhìn Triệu Võ Vương.
Vương Khả đem đống bầy nhầy nhét vào miệng Trương Chính Đạo.
- Ục ục Đống bầy nhầy tiến vào miệng Trương Chính Đạo, Trương Chính Đạo hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép.
Trương Chính Đạo run rẩy, hai mắt chậm rãi trở nên có thần, bỗng nhiên giật mình.
- Ta, ta đây là làm sao vậy? Ô ô ô, trong miệng là cái gì? Ọe, ọe !
Vương Khả, đồ chết tiệt, ngươi dám đem cái thứ bẩn thỉu đó nhét vô miệng ta? Ta liều mạng với ngươi! Qe !
Trương Chính Đạo nôn không ngừng.
- Nhìn thấy không, Hoàng Soái Phi vừa rồi chỉ coi như là nôn khan, Trương Chính Đạo đây mới gọi là ói thật nè!
Vương Khả giải thích với U Nguyệt công chúa.
Thần sắc mọi người cổ quái nhìn Vương Khả, mẹ nó, này thì có gì hay mà giải thích?
Mọi người kiên nhẫn chờ một hồi lâu, Trương Chính Đạo đem đống màu vàng đều ói ra sạch, rốt cuộc cả người run run mà thanh tỉnh.
- Vương Khả, chuyện này xem như là tai nạn lao động, ngươi phải chỉ tiền bối thường tổn thất tinh thần cho ta, nếu ngươi không bồi thường, ta cùng ngươi liều mạng!
Trương Chính Đạo quát.
- Không dám, không dám! Tới, nói một chút tình hình của ngươi khi nãy, như thế nào? Sao ngươi lại bị thôi miên?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Ta nào biết, tên Hoàng Soái Phi kia bảo ta nhìn mặt hắn, ta liền nhìn, đôi mắt hắn bỗng nhiên toát ra một cổ hồng quang, ta bỗng nhiên mơ mơ màng màng quên ta là ai, hắn nói cái gì, trong đầu ta liền hình thành hình ảnh theo câu chuyện xưa mà hắn kể, ta liền trở thành một phần của câu chuyện! Ta không nghĩ rằng, hắn còn biết thôi miên!
Trương Chính Đạo tức giận nói.
- Thôi miên? Thì ra tên Hoàng Soái Phi muốn tính kế này? Hắn tưởng thôi miên U Nguyệt, kết quả... ! Hừ, xứng đáng hắn xui xẻo!
Còn muốn tính kế U Nguyệt, lần sau xem ta có chơi chết hắn không!
Vương Khả trừng mắt tức giận nói.
- Hoàng Soái Phi đáng chết, hừ, lần sau nếu để ta gặp lại, ta cũng nhất định không buông tha hắn!
Triệu Võ Vương cũng trừng mắt giận dữ hét.
Trong mắt Triệu Võ Vương, U Nguyệt công chúa sắp trở thành nữ hoàng mà mình nguyện trung thành, nữ hoàng suýt chịu nhục, làm thần tử, sao có thể không giận?
- chiêu thôi miên này thật đáng sợ, Trương Chính Đạo chính là nguyên thần cảnh đó, vậy mà thần không biết quỷ không hay liền thôi miên thành công? Sao hắn có thể làm được chứ?
Mộ Dung lão cầu cũng cả kinh kêu lên.
- Là quyền trượng đầu thỏ trong tay hắn!
Trương Thần Hư nhíu mày nói.
- Cái gì?
Mọi người nghi hoặc nhìn về phía Trương Thần Hư.
- Hồi trước ta vẫn luôn thấy hắn sờ quyền trượng đầu thỏ, quyền trượng đầu thỏ kia chính là bảo vật lợi hại nhất của thiên sư điện, chúng ta vẫn luôn không biết uy lực thật sự của thứ này. Sau lại bị Hoàng Soái Phi đoạt được, chỉ là sau khi hắn có được quyền trượng đầu thỏ thì làm việc gì cũng đều thuận lợi, ta hiện tại đã biết rõ, là do quyền trượng đầu thỏ giúp hắn thôi miên người khác!
Trương Thần Hư nhíu mày nói.
- Quyền trượng đầu thỏ?
U Nguyệt công chúa hiếu kỳ nói.
- Đầu thở? Ách, Thỏ Vương có đôi mắt đỏ thần thông, cũng có thể hơi thôi miên người khác, nhưng vẫn không lợi hại bằng quyền trượng này. Rốt cuộc là bảo vật gì? Hay để ta quay về hỏi một chút Thỏ Vương, nói không chừng hắn biết!
Vương Khả nhíu mày nói.
- Ai da, không xong rồi, đáng chết!
Trương Chính Đạo bỗng nhiên vỗ đùi, kinh giận nói.
- Làm sao vậy?
Mọi người nghi hoặc nhìn về phía Trương Chính Đạo.
Ngươi lại nghĩ đến chuyện gì xấu nữa hả?
- Nụ hôn đầu tiên của ta mất rồi? Nụ hôn đầu tiên của ta bị Hoàng Soái Phi đoạt đi!
Trương Chính Đạo tức muốn hộc máu nói.
Mọi người đều nhìn về phía Trương Chính Đạo, người này là muốn vì trinh tiết của mình đòi lại công đạo sao?
Triệu Võ Vương, Hoàng Soái Phi một lần đối chiến tạo thành chấn động lớn khiến đại điện sụp đổ, lập tức khiến vô số bá tánh tới quan tâm!
- Cảm tạ mọi người quan tâm, không có việc gì, đã không có việc gì, công chúa cũng không có bị thương!
Vương Khả kêu lên.
- Đa tạ mọi người quan tâm, không có việc gì, vừa rồi chỉ là có chút hiểu lầm!
Ủ Nguyệt công chúa cũng nói.
- Công chúa, vừa rồi không phải có người đánh lén các ngươi chứ?
- Công chúa, người ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện!
- Công chúa...... !
Một đám bá tánh không ngừng an ủi, dặn dò, làm U Nguyệt công chúa cảm động không thôi.
Giờ phút này, trong thành một mảnh hoà thuận vui vẻ. Việc người nắm quyền của tứ đại thế lực đột kích, xem như hoàn toàn hóa giải.
Triệu Võ Vương đứng bảo hộ U Nguyệt công chúa, bỗng nhiên nhướng mày, nhìn về phía một đỉnh núi xa xa.
- Triệu Võ Vương, làm sao vậy?
Mộ Dung lão cầu cũng cảnh giác nói.
- Ta vừa rồi bỗng nhiên có loại cảm giác, bên kia có người nhìn chằm chằm chúng ta!
Triệu Võ Vương nhíu mày nói.
- Bên kia... ?
Mộ Dung lão cẩu nhìn lại.
Lại nhìn đến phía trên ngọn núi, trụi lủi một mảnh, chỉ có một cây đại thụ, căn bản không có người.
- Có thể do ta hoa mắt, không có việc gì, có ta ở đây, không ai có thể ám sát công chúa!
Triệu Võ Vương trầm giọng nói.
Một đám người gật gật đầu, tiếp tục ứng phó sự nhiệt tình của bá tánh.
Ngay lúc mọi người xoay đầu đi, phía bên kia đỉnh núi, lại chậm rãi xuất hiện một bạch y nhân. Bạch y nhân này không phải ai khác, chính là Bạch Liên thánh sứ!
Bạch Liên thánh sứ híp mắt nhìn cảnh quân dân hài hòa xa xa, sắc mặt một trận khó coi.
- Vương Khả a Vương Khả, các ngươi thật đúng là mạng lớn?
Ngươi thật đúng là lợi hại! một cái Thi Quỷ hoàng triều mục nát, cư nhiên đều ủng hộ ngươi? Triệu Võ Vương khăng khăng một mực che chở các ngươi? Tứ đại phe phái đột kích, cũng bị ngươi tiêu diệt từng bộ phận, toàn bộ chật vật mà lui trận? Ha, ha ha ha, ta trước kia, thật đúng là khinh thường ngươi!
Bạch Liên thánh sứ híp mắt nhìn nơi xa.
Hiển nhiên, vừa rồi khi người của tứ đại thế lực đến, Bạch Liên thánh sứ cũng đã ở ngay đó, chỉ là, Bạch Liên thánh sứ lần này học khôn, không có vội vã động thủ.
- Yên tâm, ta sẽ không động thủ, Triệu Võ Vương? Không, ngươi chắc chắn còn có chỗ dựa khác! Ta sẽ kiên nhẫn chờ, người của tứ đại thế lực sẽ không bỏ qua như vậy, ta sẽ chờ tới lúc các ngươi chân chính động thủ, chờ ngươi hao hết sức lực cùng thủ đoạn, lúc đó ta sẽ dùng toàn lực tru sát ngươi!