Vương Khả nói.
- Dâm tà chỗ nào? Mắt ngươi có vấn đề hả?
Thần sắc Triệu Võ Vương cổ quái nhìn về phía Vương Khả.
Nói tới nói lui, Triệu Võ Vương vẫn động thủ.
“Oành!
Triệu Võ Vương dùng một chút lực, đám người đứng gần cửa nháy mắt bị quẳng đi ra ngoài.
“AI?
Mọi người bị quẳng đi ra ngoài, mới kinh ngạc phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Đương nhiên, Triệu Võ Vương cũng không có làm bọn họ bị thương, bọn họ kêu sợ hãi như vậy là bởi vì thấy ba người Vương Khả.
- Công, U Nguyệt công chúa? Sao có thể?
- Đây là U Nguyệt công chúa ? Vậy người kia là?
- Không, đại công tử, không ổn rồi!
Một đám người hướng bên trong kêu lên sợ hãi.
Nề hà đám người Vương Khả cũng không có phản ứng, mà là cùng lúc trừng to mắt như chuông đồng, đồng loạt nhìn về phía trung tâm đại điện.
Tại phía bắc đại điện, Hoàng Soái Phi đi đến khu vực sương khói, bị sương khói khu bị một bàn tay to mập mạp từ trong sương ôm chặt, sau đó... !
Bên trong đại điện của Hoàng Soái Phi.
Hoàng Soái Phi vươn tay bắt lấy quyền trượng đầu thỏ, dẫn luồng năng lượng màu đỏ từ quyền trượng rót vào hai mắt của chính mình, khiến cho công chúa “U Nguyệt ` trong làn sương nhìn vào mắt mình, tức khắc, Trương Chính Đạo dang giả mạo công chúa * Ú Nguyệt ' trúng chiêu.
- Hoàng Soái Phi? Phu quân? Là ngươi sao? Ta còn có thể nhìn thấy ngươi? Ta không phải đã chết sao? Ta như thế nào..., ta phải làm sao bây giờ? Phu quân, người tới tìm ta sao? Phu quân, ta rất nhớ ngươi!
Trương Chính Đạo thông qua thanh ưu truyền âm.
- Này, này, Trương..., không, công chúa, ngươi gọi hắn là gì?
Mộ Dung lão cẩu cả kinh kêu lên.
Hoàng Soái Phi lại về mặt tự tin:
- Công chúa, nàng nhớ ra rồi sao?
~ Ta nhớ ra rồi! Chỉ là, ta nhớ không rõ ràng lắm!
Trương Chính Đạo tiếp tục nói.
- Không sao, từ từ rồi nàng sẽ nhớ ra, kiếp trước, nàng nữ giả nam trang, cùng ta tương ngộ ở chợ, ta giúp nàng đoán đố đèn, nàng giúp ta bán bánh mật, chúng ta lần đầu tiên tương ngộ! Một đêm kia, lửa khói tận trời, đèn đuốc rực rỡ, cảnh đêm lúc đó đẹp đến khó quên!
Hoàng Soái Phi nói.
- Đúng vậy, một đêm kia thật sự quá đẹp!
Trương Chính Đạo đáp.
- Sau đó, ta đến nhà nàng cầu hôn, cha mẹ nàng lúc đầu không đồng ý, chúng ta liền bỏ trốn, kết quả bị gia đỉnh bắt được, ta bị một trận thừa sống thiếu chết, ngươi lặng lẽ bôi thuốc cho ta, sau đó, chúng ta liền ở bên nhau!
Hoàng Soái Phi tiếp tục nói.
- Đúng vậy, phu quân, chàng bị đánh thật thảm!
Trương Chính Đạo lại nói.
Hoàng Soái Phi tiếp tục nói.
Trương Chính Đạo đều phối hợp gật đầu.
Giờ khắc này, đừng nói Trương Thần Hư đứng bên cạnh Trương Chính Đạo thúc giục thiếu âm dương đại trận, ngay cả Mộ Dung lão cẩu cùng một đám binh lính càn quấy của Chiến Thần Điện, đều xem đến trợn tròn mắt.
Này mẹ nó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao chúng ta không hiểu gì hết vậy?
Công chúa nhớ lại chuyện kiếp trước? Mà sao câu chuyện gì tào lào dữ vậy? Mấu chốt là kia cũng không phải công chúa mà là Trương Chính Đạo đó, các ngươi rốt cuộc đang làm trò gì?
- Hoàng Soái Phi, ngươi đang thôi miên công chúa sao?
Mộ Dung lão cẩu cảnh giác bỗng nhiên kêu lên.
- Thôi miên? Ta thôi miên hồi nào? Công chúa chỉ là bị giam trong làn sương thôi, Mộ Dung lão cẩu, ngươi cũng không nên nói hươu nói vượn!
Hoàng Soái Phi đột nhiên ngưng mắt nhìn về phía Mộ Dung lão cẩu.
- Vậy sao công chúa trở thành như vậy?
Mộ Dung lão cẩu trừng mắt nói.
- Ta nói, đây là nhân duyên, là vướng bận của kiếp trước, công chúa nhìn thấy ta, liền nhớ tới đủ chuyện của kiếp trước, hết thảy đều là duyên phận!
Hoàng Soái Phi nói.
- Đánh rắm, kiếp trước cái khỉ gì? Sao có thể có cái gì kiếp trước chứ? Ngươi đang lừa ai vậy hả? Ngươi nhất định đã dùng thứ tà pháp gì rồi!
Mộ Dung lão cẩu trừng mắt nói.
- Ta dù có xài tà pháp cũng vô dụng, đây là tình yêu vượt thời không, Mộ Dung lão cẩu, còn có một đám chiến tướng của Chiến Thần Điện, xin các ngươi nhớ rõ một việc, các ngươi không phải thuộc hạ của Vương Khả, các ngươi là chiến tướng của Chiến Thần Điện, có trọng trách bảo hộ đại Thiện Hoàng triều, U Nguyệt công chúa cũng không phải người của Vương Khả, các ngươi không có tư cách giúp Vương Khả bảo hộ, chỉ cần công chúa muốn, các ngươi liền không thể ngăn trở!
Hoàng Soái Phi trầm giọng nói.
- Hoàng Soái Phi, ngươi đừng nằm mơ, chắc chắn ngươi đã dùng thứ tà pháp gì đó, mau dừng lại!
Mộ Dung lão cầu kêu lên.
- Oành!
Tức khắc, một đám thuộc hạ đi ra từ phía sau Hoàng Soái Phi, một đám hơi thở mạnh mẽ chắn trước mặt đám người Mộ Dung lão cấu.
- A, là người của thiên sư điện!
Trương Thần Hư kinh ngạc nói.
Lại nhìn đến một đám cường giả ngăn trở trước người Mộ Dung lão cẩu, trong lúc nhất thời, bên trong đại điện giương cung bạt kiếm, dường như chỉ cần chạm một tí là một cuộc đại chiến sẽ nổ ra.
- Các vị, các ngươi cũng không nên xằng bậy, ta cùng U Nguyệt công chúa chính là nhân duyên tiền kiếp! Hôm nay công chúa nhớ lại mọi chuyện kiếp trước, ai cũng đừng nghĩ ngăn trở!
Hoàng Soái Phi lạnh lùng nói.
- Ngươi cho rằng chúng ta sẽ sợ sao?
Mộ Dung lão cầu còn muốn động thủ.
- Mộ Dung tướng quân? Ta xem các ngươi vẫn là đừng nên manh động!
Cách đó không xa thần sắc Trương Thần Hư bỗng nhiên phức tạp mở miệng nói.
- Trương Thần Hư, ngươi nói cái gì?
Mộ Dung lão cẩu trừng mắt nói.
Trương Thần Hư nuốt nuốt nước miếng, thần sắc cổ quái, các ngươi kích động cái gì, người trong màn sương là Trương Chính Đạo, cũng không phải thật sự là công chúa.
- Trương Thần Hư, ngươi quả nhiên hiểu chuyện!
Hoàng Soái Phi vừa lòng cười nói.
Thần sắc Trương Thần Hư một trận cổ quái.
- Đại công tử? Không phải ta hiểu chuyện, cũng không phải ta không ngăn cản ngươi, ta chỉ là muốn xác nhận một chút, ngươi cùng vị bện cạnh ta này..., vị công chúa này, thật sự là nhân duyên tiền kiếp sao?
Thần sắc Trương Thần Hư cổ quái nói.
- Không sai, ta sao có thể nói dối?
Hoàng Soái Phi trịnh trọng nói.
- Kia...
- Trương Thần Hư, ngươi không cần ngăn cản, dù muốn ngươi cũng không ngăn cản được đâu, đây là tình cảm kiếp trước của ta cùng U Nguyệt công chúa, ngươi cũng đừng nhiều chuyện!
Hoàng Soái Phi trầm giọng nói.