Bất Diệt Thần Vương

Chương 1613: Thuyết phục hai Võ Vương




- Tiền Võ Vương, ngươi thật chẳng thú vị chút nào, mạnh miệng cái gì chứ?

Vương Khả tức khắc trừng mắt nói.

Đồng thời, Vương Khả tới gần Triệu Võ Vương, lặng lẽ dùng tay bóp chặt vào eo hắn. Đang đứng đột nhiên lại bị nắm đau, lông tơ của Triệu Võ Vương cơ hồ đều dựng đứng hết lên.

Mẹ nó, ngươi bị bệnh tâm thần hay sao, ngươi khuyên bọn họ thì cứ khuyên đi, tới đây véo ta làm gì?

Vương Khả quay đầu trừng mắt nhìn Triệu võ, ý tứ dường như đang nói, ta tốn hết nước miếng nói chuyện, ngươi đứng ở đây chỉ để chơi thôi à? Cùng ta khuyên một câu thì chết sao!

Dưới ánh mắt hung dữ của Vương Khả, Triệu Võ Vương rốt cuộc ý thức được chính mình vừa rồi quá mức xem diễn.

- Đúng vậy, lão Tiền, lão Tôn, đều lúc này, đừng giận dỗi! Thi Quỷ hoàng triều sớm thống nhất, chúng ta cũng sớm nghĩ cách tìm nữ hoàng, các ngươi không nghĩ thấy, ta còn tưởng gặp sớm một chút đấy, nói không chừng nữ hoàng hiện tại có khó khăn, đang yêu cầu chúng ta, chúng ta lại kéo dài tiếp nữa, không có lợi cho nữ hoàng đâu!

Triệu Võ Vương lập tức khuyên nhủ.

- Đúng vậy, nhị vị Võ Vương, về sau còn muốn nhờ vào các ngươi, Thi Quỷ hoàng triều không thể loạn! Đây là tâm huyết của nữ hoàng các các ngươi!

Vương Khả lần thứ hai khuyên nhủ.

- Nhị vị thúc thúc, U Nguyệt làm phiền hai người!

Ú Nguyệt công chúa cũng trịnh trọng thi lễ.

Tiền Võ Vương, Tôn Võ Vương thần sắc phức tạp. Hai người trong lòng đã buông lỏng, nhưng cứ gật đầu đáp ứng như thế chẳng phải quá mất mặt?

- Để chúng ta suy nghĩ!

Tiền Võ Vương trầm giọng nói.

- Không sai, để chúng ta suy nghĩ mấy ngày rồi đáp.

Tôn Võ Vương trầm giọng nói.

- Vâng, cảm ơn hai vị thúc thúc!

U Nguyệt công chúa tức khắc cười nói.

- Hai người các ngươi cứ ngoan cố đi, hừ, chờ khi nào nhìn thấy nữ hoàng, ta sẽ nói cho nữ hoàng biết hai người các ngươi chính là chúa sĩ diện, không chịu xuất lực phò trợ!

Triệu Võ Vương quở trách nói.

Tiền Võ Vương, tôn Võ Vương đen mặt nhìn về phía Triệu Võ Vương, mẹ nó, ngươi không cần mặt mũi thì thôi, chẳng lẽ chúng ta cũng không cần mặt mũi hay sao?

- Được rồi, đa tạ hai vị Võ Vương, việc các ngươi băn khoăn ta cũng có thể hiểu được, U Nguyệt có thể chờ, các vị trở về suy nghĩ, chúng ta chờ mong hai vị Võ Vương sớm ngày đến đây đồng tâm hiệp lực!

Vương Khả nói.

Giờ phút này, cơ bản đã xong. Tuy còn phải kéo dài mấy ngày nhưng không sao cả, các ngươi vui là được.

- Lão Triệu, ngươi cũng vậy thôi, nếu vừa rồi ta và U Nguyệt tới chậm một bước, ngươi còn phải uống cái gì mà rượu tuyệt giao!

Uống uống cái con khỉ!

Vương Khả nhìn Triệu Võ Vương.

Kêu ngươi tới đàm phán, ngươi lại tới tuyệt giao! Có thể suy xét đại cục một chút được hay không?

- HừI Triệu võ vương hừ lạnh một tiếng.

Hắn rất muốn mắng Vương Khả một trận. Nhưng Vương Khả vừa tới, mọi chuyện thật sự xong xuôi, ngươi nói có đáng giận hay không? Lão tiền, lão tôn cũng y như vậy, quá là không cho ta mặt mũi.

Mẹ nó, Vương Khả ngươi cũng thật là, chúng ta uống rượu tuyệt giao cũng chỉ là nói cho vui miệng mà thôi ngươi có biết hay không?

- Bây giờ như vây đi, lão Triệu, ba người các ngươi khó lắm mới có dịp gặp được nhau, uống nhiều rượu một chút, tốt cho cả thể xác và tỉnh thần, ta cùng U Nguyệt đi trước!

Vương Khả nói.

- Uống rượu? Chúng ta cùng lão Triệu không có gì để phải ngồi uống cùng nhau cả, chúng ta phải đi đây. Nếu có chuyện gì thì mấy ngày nữa nói sau đi!

Tiền Võ Vương trầm giọng nói.

- Chúng ta đi!

Tôn Võ Vương cũng nói.

- Công chúa cáo từi Tiền Võ Vương, Tôn Võ Vương đối với U Nguyệt công chúa trịnh trọng thi lễ.

- Hai vị thúc thúc, qua mấy ngày nữa lại gặp!

U Nguyệt công chúa cũng vui vẻ đáp lễ lại.

Chỉ chờ có vậy, hai đại Võ Vương lập tức mang theo một đám thuộc hạ bước ra khỏi đại điện.

Thuộc hạ của hai đại Võ Vương không có một tia buồn bã nào, ngược lại khi thấy quan hệ hai bên tốt lên lại càng vui vẻ. Bởi vì ít nhất, tương lai mọi người cũng có bảo đảm rồi.

- Hô!

Một đám người đạp bộ phi thiên mà đi.

- Vương Khả, vậy là xong rồi? Tại sao ta lại có cảm giác như vẫn còn đang nằm mơ? Ta còn tưởng rằng đêm nay sẽ có một cuộc khổ chiến!

Triệu Võ Vương cười khổ nói.

- Lão Triệu, có rất nhiều chuyện không cần thiết phải động đao động thương, chỉ cần dựa miệng là có thể giải quyết. Ngươi còn trẻ quá, sau này chậm rãi học đi!

Vương Khả gật gật đầu.

Triệu Võ Vương đen mặt, ngươi nói ai tuổi trẻ cơ? Ta cho ngươi một khúc vải, ngươi liền mở cả phường nhuộm? Mẹ nó, ngươi đúng là loại người không thể khen cho nổi!

- Đúng rồi, lúc nãy Trương Chính Đạo giả mạo ta gặp mặt Hoàng Soái Phi, cũng không biết bọn họ bên đó có gặp nguy hiểm gì hay không?

U Nguyệt công chúa nhíu mày nói.

- Nếu không thì chúng ta cùng đi xem thử?

Vương Khả cũng tò mò nói.

Vương Khả, U Nguyệt, cùng đám người Triệu Võ Vương chậm rãi đi hướng đại điện của Hoàng Soái Phi!

Giờ phút này, tuy người nắm quyền ba bên vẫn còn lắc lư nhưng đều đã đi rồi, chỉ còn lại Hoàng Soái Phi ở đây, Vương Khả cũng không cảm thấy áp lực, cùng lắm nói không được thì đánh! Ai sợ ai?

Thực mau, đoàn người đi vào đại điện của Hoàng Soái Phi, vừa đến bên ngoài đại điện, liền cảm nhận được không khí giương cung bạt kiếm bên trong.

Không khí cực kì khẩn trương.

Ỗ ngoài đại điện, rất nhiều thủ hạ của Hoàng Soái Phí đang khẩn trương nhìn bên trong, giờ phút này tất cả mọi người có loại cảm giác hít thở không thông, đôi mắt đồng loạt trừng lớn nhìn kỳ cảnh bên trong.

Vương Khả vỗ vai một người đứng gần cửa.

- Đừng phá!

Người nọ cũng không quay đầu lại nhún vai.

Vương Khả sửng sốt, tình huống gì vậy? Ta đã vỗ vai ngươi rồi, sao ngươi lại không quay đầu lại chứ? Trong đại điện có gì thú vị lắm hả?

- Phiền ngươi tránh qua một chút, ngươi cản đường của chúng ta!

Vương Khả trầm giọng nói.

- Đừng làm ồn!

Người nọ vẫn không quay đầu lại nói.

Vương Khả, U Nguyệt, cùng Triệu Võ Vương nhìn nhau, tình huống gì vậy nè?

- Lão Triệu, ngươi tới xem thử đi! Bên trong có âm chướng trận, biểu tình của đám thủ hạ Hoàng Soái Phi dâm tà như vậy, khẳng định có đại sựt _