- Ta không nhiều chuyện, ta chỉ là muốn hỏi một chút, ngươi có phải nghĩ sai rồi?
Thần sắc Trương Thần Hư cổ quái nói.
- Nhất định sẽ không sai!
Hoàng Soái Phi lắc đầu.
Trương Thần Hư:
Nhất định sẽ không sai?
Ái nhân kiếp trước của ngươi, là tên Trương Chính Đạo mập đ- t chết tiệt này?
Đám người Mộ Dung lão cẩu tuy rằng giương cung bạt kiếm, nhưng lúc này cũng vẻ mặt phức tạp, chỗ nào xảy ra vấn để?
Này, này hình như không hợp lí lắm?
- Công chúa, chúng ta tiếp tục nói, hôm nay chúng ta phải nói rõ ràng mọi chuyện kiếp trước!
Hoàng Soái Phi trịnh trọng nói.
- Được, phu quân!
Trương Chính Đạo nói.
Hoàng Soái Phi tiếp tục kể câu chuyện ngược luyến kiếp trước đầy cảm động lòng người, ngay cả đám người mà Hoàng Soái Phi mang đến, đều lặng yên rơi lệ, đối với đôi uyên ương khổ mệnh tiếc nuối không thôi.
Trương Thần Hư, đám người Mộ Dung lão cẩu nhìn này hai người một nói một đáp lời, càng là nghẹn họng nhìn trân trối, hôm nay, đây là làm sao vậy?
Rốt cuộc, nói đến khô cổ, kết cục cũng tới.
- Công chúa, ta tới đón nàng, lúc này đây, ai cũng đừng nghĩ thương tổn nàng, ta sẽ dùng cả sinh mệnh để bảo hộ nàng, không để nàng chịu một chút thương tổn!
Hoàng Soái Phi cảm động nói.
- Phi lang, phu quân, ta rất nhớ ngươi, phu quân, tới ôm ta một cái, phu quân !
Trương Chính Đạo thông qua thanh ưu kích động kêu gọi.
- Ta đây!
Hoàng Soái Phi lộ ra tươi cười vừa lòng, nhấc chân đi về phía trước.
Hoàng Soái Phi từng bước một đi về hướng khu vực sương khói, ở trung tâm màn sương là Trương Chính Đạo đang thông qua thanh ưu không ngừng động tình kêu hai chữ phu quân.
Thủ hạ Hoàng Soái Phi đều siết chặt nắm tay, thành công rồi, công chúa đã trở thành nữ nhân của đại công tử, toàn bộ Thi Quỷ hoàng triều sẽ đều là của đại công tử, ha ha ha!
Mộ Dung lão cẩu và đám người Trương Thần Hư lại mở to hai mắt nhìn. Mẹ nó, mù mắt ta rồi, hôm nay nháo chuyện này, rốt cuộc là muốn làm gì?
Hoàng Soái Phi đi đến màn sương, trong lúc này ở ngoại giới, đám người Vương Khả cũng đã đi đến cửa, cùng nhau nhìn về phía màn sương trước mặt Hoàng Soái Phi.
- Ta đến, ta vào đây!
Hoàng Soái Phi cười nói.
Dứt lời, Hoàng Soái Phi muốn tiến vào màn sương, chính là, Trương Chính Đạo bên trong lại càng vội vàng hơn.
- Phu quân, không, lúc này đây, hãy để ta chủ động một lần, phu quân, phu quân tốt của ta, phu quân! Ta chờ không kịp, ta tới với ngươi đây!
Trương Chính Đạo thông qua thanh ưu kích động nói.
Ngay lúc này, từ bên trong màn sương, một đôi bàn tay to mập mạp bỗng nhiên duỗi ra, trong lúc Hoàng Soái Phi sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp, bàn tay to mập mạp ấy đột nhiên ôm chặt cổ Hoàng Soái Phi vẫn còn đang sững sờ.
- Cái gì? Thứ gì vậy?
Hoàng Soái Phi cả kinh kêu lên.
Nhưng, hết thảy đã muộn rồi, một đôi môi mập ôn nhuận, bỗng nhiên chụt một cái ngay miệng Hoàng Soái Phi.
Trong nháy mắt kia, Trương Chính Đạo ôm Hoàng Soái Phi động tình mà hôn một nụ hôn sâu ướt át cảm động lòng người, đầu Hoàng Soái Phi một trận nổ vang.
Một nụ hôn như lợn gặm bỗng nhiên xuất hiện, tất cả mọi người ở đại điện bỗng nhiên trợn to hai mắt nhìn.
- Loảng xoảng!
Binh khí của thủ hạ Hoàng Soái Phi cũng chưa cầm chắc, nháy mắt ngã xuống trên mặt đất, tim đều muốn nhảy ra ngoài.
Mộ Dung lão cẩu, đám người Trương Thần Hư trừng muốn lồi con mắt, nhìn Trương Chính Đạo mập mạp ôm mặt Hoàng Soái Phi, mãnh gặm. Hình ảnh này, quá kích thích.
Ngoài điện, Vương Khả, U Nguyệt công chúa, Triệu Võ Vương cũng mở to hai mắt nhìn.
- Này, này, này rốt cuộc tình huống gì vậy? Trương Chính Đạo sao lại cùng Hoàng Soái Phi hôn nhau? Đây, đây rốt cuộc đã xảy ra cái gì?
Triệu Võ Vương cả kinh kêu lên.
- Này cũng quá cay mắt rồi, trời mẹ nó chứ ta quá ghê tởm rồi trời ơi, ta muốn nôn! A, U Nguyệt, không nên nhìn, hình ảnh này thiếu nhi không nên xem!
Vương Khả lập tức che mắt U Nguyệt U Nguyệt lại đẩy tay Vương Khả ra, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hình ảnh phía trong đại điện.
- Thật thú vị, thật kích thích!
Vẻ mặt U Nguyệt kinh hỉ nói.
_A?
Vương Khả kinh ngạc nhìn về phía U Nguyệt.
Ngươi nhìn hai người họ hôn nhau, ngươi nói kích thích?
- Ôôôi!
Hoàng Soái Phi bị hôn đến choáng váng, cũng chợt phát hiện không thích hợp, giống như, này không phải U Nguyệt công chúa? Tình huống gì thế này?
- Tránh ra!
- Phanh!
Hoàng Soái Phi đột nhiên dùng một chút lực, tức khắc, Trương Chính Đạo bị đánh văng, lao về hướng Trương Thần Hư.
Âm một tiếng, thiếu âm dương đại trận liền bị phá, lộ ra hết thảy hình ảnh bên trong. Bên cạnh một cái ghế, Trương Thần Hư và Trương Chính Đạo té ngã trên mặt đất. Bên cạnh còn có một vị nữ tử thanh ưu.
- Vừa rồi sức lực Trương tổng giám quá lớn, ta giữ không được hắn!
Kia thanh ưu nữ tử liền cáo tội nói.
Thanh âm cáo tội này tựa hồ giống thanh âm của U Nguyệt công chúa.
Mà Hoàng Soái Phi lúc này mới thấy rõ ràng người vừa rồi hôn mình là ai. Là tên mập Trương Chính Đạo chết tiệt kia?
- Ọel Hoàng Soái Phi liền muốn nôn khan, đem một nước miếng trong miệng toàn bộ phun ra.
- Phi lang, phu quân, ngươi vì cái gì lại ghét bỏ ta? Phu quân, hôm nay chúng ta gặp lại, ngươi đẩy ta ra làm chỉ? Phu quân!
Trương Chính Đạo tức khắc than thở khóc lóc kêu.
- Trương Chính Đạo, ngươi phát bệnh thần kinh à?
Trương Thần Hư ôm lấy Trương Chính Đạo.
Không thấy Hoàng Soái Phi bên kia nôn ra cả mật vàng hay sao?
Vừa rồi sao ngươi lại hôn hắn chứ, hiện tại còn muốn nhào qua sao? Muốn bị hắn đánh chết sao?
- Ọe, Trương Chính Đạo, ta muốn giết ngươi, ọe!
Hoàng Soái Phi vừa nôn khan vừa gầm rú.
- Ngươi hung dữ với ta? Ngươi trước kia không phải đối với ta như vậy, phi lang, ngươi đừng hung dữ với ta, ngươi đừng không cần ta, phi lang, phu quân!
Trương Chính Đạo u oán nhìn về phía Hoàng Soái Phi.
Nhìn đến ánh mắt u oán của Trương Chính Đạo, nghĩ đến một màn vừa rồi, Hoàng Soái Phi lại buồn nôn.
- Ngươi chết đi cho ta!
Hoàng Soái Phi rống giận toát ra một cổ sát khí.
- Hồ nháo!
Một tiếng gào to vang vọng đại điện.
Một tiếng gào to này cùng với một cổ hơi thở cường đại, mang theo tràn ngập lửa giận đến mất khống chế khiến Hoàng Soái Phi nháy mắt giật mình, quay đầu nhìn phía cửa.