- Sau khi Vương Khả an bài xong toàn bộ, bọn quan viên đều đồng ý, Tam Thái Tử cơ hồ cũng bị thuyết phục. Có điều cuối cùng hắn cũng bị Thi Quỷ quốc sư lôi đi, có thể còn phải ra quyết định cuối cùng về vị trí quốc sư!
Thuộc hạ đó cung kính nói.
- Mấy đại phái hệ các ngươi còn cài người nằm vùng nữa sao?
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.
Vương Khả kinh ngạc, tam đại Võ Vương cũng kinh ngạc nhìn về phía Vương Khả, ngươi thật sự thành công?
- Nhị vị Võ Vương, hiện tại, phe Thiện và phe Triệu Võ Vương đều duy trì U Nguyệt. Kỳ thật, không nói đến hai đại phe phái có chung một mục đích, các ngươi hôm nay đến đây vì cái gì cũng đã thuyết minh được hết thảy. U Nguyệt đăng cơ là việc ngăn cũng ngăn không được, nhị vị hà tất phải kiên trì làm gì?
U Nguyệt gọi các ngươi thúc thúc, đều là người một nhà, hà tất phải nháo nhào đến túi bụi?
Vương Khả khuyên nhủ.
- Cái gì mà người một nhà?
Tiền Võ Vương trừng mắt nói.
- Vương Khả, ngươi đừng đem chúng ta nói như thân lắm! Hừ, chúng ta không có dự tính duy trì công chúa!
Tôn Võ Vương trừng mắt nói.
- Nhị vị, các ngươi cũng là bạn thân của nữ hoàng, đối với chuyện này luôn cương ngạnh cũng không được ích lợi gì. Ta thật sự không hiểu các ngươi kiên trì cái gì? Thi Quỷ hoàng triều vốn dĩ chính là của U Nguyệt, nhân dân đều đứng phía sau ủng hộ nàng, các ngươi chống đỡi được sao? U Nguyệt lại tới một ít thành trì, tuyên bố dời đô, đổi địa phương đăng cơ, để Thi Quỷ thần đô lại cho các ngươi, các ngươi cảm thấy thế thú vị sao?
Vương Khả nhìn về phía hai người.
- Dời đô? Các ngươi dám! Thi quỷ thần đô là đô thành mà nữ hoàng định ra!
Tiền Võ Vương trừng mắt nói.
- Ngươi sai rồi, là nữ hoàng để lại cho nữ nhi của nàng, vốn dĩ chính là của U Nguyệt, các ngươi kích động cái gì?
Vương Khả hỏi.
Tôn Võ Vương, Tiền Võ Vương sắc mặt âm trầm nhìn về phía Vương Khả.
- Tiền thúc thúc, Tôn thúc thúc, Thi Quỷ hoàng triều đều cần các ngươi, nương ta năm đó nói, Thi Quỷ hoàng triều, ba vị thúc thúc thiếu một người cũng không được. Ta không muốn cùng các ngươi binh đao tương hướng. Thỉnh các ngươi ủng hộ ta!
Chờ sau khi Thi Quỷ hoàng triều yên ổn, ta tìm biện pháp đi tìm nương, đến lúc đó, còn cần ba vị thúc thúc giúp đỡ!
Ủ Nguyệt công chúa trịnh trọng nói.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn đi tìm nữ hoàng?
Tiền Võ Vương trừng mắt nói.
- Ngươi có biện pháp tìm được nữ hoàng?
Tôn Võ Vương cũng hấp tấp hỏi.
- Ta không có cách nào, nhưng Vương Khả nói, hắn có biện pháp!
U Nguyệt công chúa đáp lời.
- Ngươi?
Hai người nhìn về phía Vương Khả.
- Ta thì làm sao? Các ngươi nghĩ ta không thể tìm được nhạc mẫu sao? Tìm nữ hoàng mà thôi, có gì là khó? Ta chỉ cần ra bản bố cáo, treo giải thưởng là được. Ta có công nhân, cũng đi qua những thần châu khác nữa, thực lực nữ hoàng mạnh như vậy, hẳn rất nổi bật. Chỉ cần dùng tiền đúng chỗ, có gì khó khăn?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Nhưng là, nữ hoàng là ma, địa bàn của tà ma sao có thể... !
Tôn Võ Vương nhíu mày nói.
Nói đến một nửa, Tôn Võ Vương trừng lớn đôi mắt, tà ma địa bàn không dễ đi? Không, đó chỉ là đối với chúng ta mà thôi! Vương Khả là hồng liên thánh sứ! Hắn vẫn có thể hô mưa gọi gió ở nơi đó mà, tìm người, nói không chừng không khó.
- Nữ hoàng không tới tìm chúng ta, chúng ta có thể đi tìm nàng!
Các ngươi không muốn gặp?
Vương Khả hỏi.
Nhất thời, Tiền Võ Vương, Tôn Võ Vương lâm vào rối rắm.
Ánh mắt Triệu Võ Vương lại sáng lên.
- Nhị vị, đừng tụ tập tranh đoạt vương vị nữa. Không phải ta khinh thường các ngươi, nhưng mấu chốt là nhân tâm không ở trên người các ngươi, có nỗ lực bao nhiêu cũng vô dụng. Hiện giờ quân địch xâm lấn, quốc nạn đầy đầu, cần những nhân sĩ ái quốc như các ngươi vì nhân dân, vì nữ hoàng đầu rơi máu chảy.
Ách, thực ra cũng chưa tới mức đầu rơi máu chảy, nhưng đây là thời điểm cần các ngươi hỗ trợ. Các ngươi không nhận U Nguyệt, nhưng nàng vẫn luôn xem các ngươi là thúc thúc! Thôi bỏ đi, dừng tay giảng hòa đi! Nói không chừng lúc này nữ hoàng đang ở vào giai đoạn nguy nan, chờ các ngươi cứu viện, chúng ta ở chỗ này đấu tranh sẽ chỉ làm nữ hoàng lâm vào nguy hiểm! Đừng tiếp tục làm chuyện người thân đau kẻ thù cười! Chúng ta cần các ngươi! Nữ hoàng cũng rất mong ngóng các ngươi!
Vương Khả nghiêm trang nói.
Triệu Võ Vương đứng bên cạnh nghe, trên mặt run rẩy từng trận, ngươi diễn cũng giỏi quá. Nói y như thật!
Đương nhiên Triệu Võ Vương cũng không quấy rây Vương Khả.
Bởi vì Triệu Võ Vương có thể cảm thấy cảm xúc của tiền Võ Vương, tôn Võ Vương rõ ràng đang buông lỏng. Rốt cuộc ba người ở bên nhau nhiều năm, đều si tình nữ hoàng, giờ phút này Vương Khả lấy chuyện của nữ hoàng ra nói, tâm trạng ai cũng không cường ngạnh nổi.
- Công chúa đăng cơ, dễ dàng như vậy sao?
Tiền Võ Vương trầm giọng nói.
- Sao lại không dễ dàng? Năm đại phái hệ các ngươi không phải là tứ đại phe phái duy trì sao, Diêm La hoàng triều chính là phe phái cuối cùng, có thể làm được gì chứ? Đấu lại chúng ta sao?
Thêm nữa, tên Hoàng Soái Phi kia căn bản không muốn cùng chúng ta đàm phán, một chút ý chí tiến thủ đều không có, nói không chừng hắn vốn không mộng tưởng đến việc tranh bá Thi Quỷ hoàng triều. Các ngươi còn lo lắng cái gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Vương Khả, ngươi đừng nên xem thường Hoàng Soái Phi, hắn chính là một tên vô cùng tàn nhẫn!
Tôn Võ Vương trầm giọng nói.
Vương Khả nhìn thái độ của hai người dường như đã bắt đầu hướng về chính mình rồi, vô cùng vui vẻ.
- Cái gì mà tàn nhẫn, các ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi. Hắn chỉ là một tên tiểu bạch kiểm, còn không soái bằng ta, có thể cứng rắn ương ngạnh được đến mức nào? Đánh thắng được chúng ta sao?
Vương Khả khinh thường nói.
- Ngươi quá xem thường hắn rồi đó!
Tiền Võ Vương trầm giọng nói.
- Nhị vị Võ Vương, ta chỉ thấy đơn giản như vậy, U Nguyệt có được dân tâm, còn có sự ủng hộ của tứ đại phe phái các ngươi, Thi Quỷ hoàng triều nắm chắc trong lòng bàn tay, Hoàng Soái Phi kia căn bản không đáng để lo!
Vương Khả tự tin nói.
- Hừ, chúng ta chưa hề nói sẽ phò tá công chúa đăng cơ!
Tiền Võ Vương chắc nịch.