- Ây da, lão Triệu, ngươi lấy sai rồi, lấy sai rồi, sao ngươi lại lấy xấp giấy viết thơ ca của ta, lá thư mà nữ hoàng tự tay viết vẫn còn ở bên này đây, lão Triệu, ngươi lấy sai rồi!
Vương Khả vội vàng kêu.
- Công chúa, thỉnh dừng bước, ba vị Võ Vương đang bàn chuyện đại sự, hiện tại ai cũng không được vào!
Bảo hộ đang đứng ngoài điện nói.
- Cái gì mà không gặp, lấy nhầm đồ của ta, các ngươi đi vào nói với bọn họ một câu, đó chỉ là lời hát ở quê nhà của ta thôi!
Vương Khả vội vàng kêu lên.
Trong đại điện, tam đại Võ Vương mặt mũi cứng như hóa đá. Mẹ nó, ngươi thật sự là lấy sai bức thư rồi chứ gì?
- Cứ để cho bọn họ tiến vào!
Triệu Võ Vương nói.
Bên ngoài, ngoài Vương Khả cùng U Nguyệt công chúa, còn có một đám quan viên cũng nối gót bước vào.
- Ách, các ngươi còn ở đây uống rượu sao? Đâu rồi, lão Triệu, đem ca từ trả lại cho ta, bức thư trong tay ta đây mới là tin tức mà nữ hoàng truyền báo cho các ngươi, các ngươi xem đi!
Vương Khả lập tức đem bản ca từ để ở trên bàn cầm lại, lấy ra hai phong thư khác.
Mẹ nó, ngươi đều nói đây là thư giả thì còn tâm thần đem tới làm gì?
- Lão Triệu, hai người bọn họ trừng mắt ta thì cũng thôi đi, ngươi trừng mắt ta làm gì? Đây là ca từ ta viết cho Siêu Cấp Nữ Tiên!
Qua ít lâu nữa sẽ tuyên truyền cho họ, ngươi có xem cũng vô dụng! Đúng rồi, lão Triệu, các ngươi thấy thế nào?
Vương Khả nói.
Triệu Võ Vương đứng bất động một hồi mới mở miệng hỏi:
- Vương Khả, chúng ta đang uống rượu tuyệt giao, từ đây mỗi người đi mỗi hướng.
- Rượu tuyệt giao? Lão Triệu, ngươi đàm phán thất bại rồi à?
Vương Khả trừng mắt nói.
- HừI Triệu Võ Vương hừ lạnh một tiếng.
- Ngươi đàm phán thất bại còn kêu ta tới làm gì! Còn uống tuyệt giao rượu gì nữa? Mọi người đều là huynh đệ, ngươi đây là muốn quậy kiểu gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
Sau đó Vương Khả quay đầu, nhìn về phía tiền Võ Vương, Tôn Võ Vương:
- Nhị vị, không cần để ý đến lão Triệu, tính cách của hắn vô cùng nôn nóng, hắn không nói được, ta sẽ tiếp tục nói!
Tiền Võ Vương, Tôn Võ Vương đen mặt nhìn về phía Vương Khả.
Ngươi tính thứ gì, tới nói chuyện với chúng ta?
- Tiền thúc thúc, Tôn thúc thúc!
Ú Nguyệt công chúa hơi hơi thi lễ.
Tiền Võ Vương, Tôn Võ Vương nhìn U Nguyệt công chúa lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ, cũng không đáp lời, chỉ là thi lễ ngược lại với U Nguyệt.
- Lão Triệu, ngươi không hiểu kỹ xảo đàm phán có thể tìm ta!
Đúng rồi, các ngươi nói cái gì rồi, nói ta nghe một chút, ta cứu thử.
Vương Khả nhìn về phía Triệu Võ Vương.
- Hừ, ta nói không được, ngươi nói thì có thể được sao? Ngươi không phải đi thảo luận với bọn người Thi Quỷ quốc sư, Khương Bính sao? Các ngươi nói thế nào? Bên ta nói không được thì bên ngươi chắc cũng chẳng xong rồi!
Triệu Võ Vương không phục nói.
- Nói xong rồi! Đại gia hoà hợp êm thắm, bọn người Khương Bính cũng đáp ứng duy trì U Nguyệt rồi, không khí vô cùng hòa hợp!
Vương Khả nói.
Triệu Võ Vương trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, ngươi lại khoác lác cái gì?
- Không có khả năng, mấy người này tới là do Thi Quỷ quốc sư triệu tập.
Khương Bính càng hùng hổ hơn, đám quan viên kia còn xoa tay hầm hè, chuẩn bị đối phó các ngươi, sao có thể bị các ngươi thuyết phục?
Tiền Võ Vương lạnh lùng nói.
- Gia chủ, là sự thật, vừa rồi ta thấy bọn họ vừa nói vừa cười, Vương Khả còn đưa cho bọn họ mấy quả cam, bọn họ cười đến mức không khép miệng lại được!
- Gia chủ, ta cũng đứng ở xa xa thấy được, bọn họ ngồi nói cái gì mà tân niên tân khí tượng, đại cát đại lợi!
- Gia chủ, thái độ đám quan viên đối với U Nguyệt công chúa đều khách khách khí khí, cả đám vô cùng cung kính!
- Gia chủ, ta cũng thấy như vậy!
Nghe đám thuộc hạ miêu tả lại, tam đại Võ Vương trừng lớn đôi mắt nhìn về phía Vương Khả.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bên hung hăng càn quấy nhất lần này lại bị ngươi thuyết phục?
Các ngươi đùa ta à?
Bên trong đại điện.
Tiền Võ Vương, Tôn Võ Vương trừng mắt nhìn về phía đám thuộc hạ, nếu không phải thuộc hạ khẳng định, thì ai có thể tin tưởng lời Vương Khả nói?
Tới đàm phán thì liên quan gì đến tân niên? Còn cái gì mà đại cát đại lợi, mẹ nó ngươi tưởng là đang chúc tết sao?
- Vương Khả, ngươi nói thật à?
Triệu Võ Vương nhíu mày không thể tin tưởng nói.
Triệu Võ Vương biết rõ, đừng nhìn Thi Quỷ quốc sư đến từ Đại Thiện Hoàng triều tới, thực chất hắn mới là nguyên do Thi Quỷ hoàng triều hỗn loạn. Hơn nữa hắn lại có mối thù không đội trời chung với Vương Khả, không lâu trước đây còn phái đồ đệ đi ám sát Vương Khả, bây giờ sao có thể nói thỏa hiệp là thỏa hiệp?
- Đương nhiên là thật, cơ bản đã nói xong, Khương Bính chấp nhận phò trợ U Nguyệt đăng cơ với điều kiện là phải phong Khương Bính làm quốc sư!
Vương Khả gật gật đầu.
- Khương Bính làm quốc sư, vậy Thi Quỷ quốc sư hiện tại phải làm sao bây giờ?
Triệu Võ Vương nhíu mày nói.
- Hắn? Quản hắn làm gì? Hắn muốn đi đâu thì đi, ta cũng không ngăn cản!
Vương Khả giải thích.
- Nhưng hắn có thể đáp ứng sao?
Triệu Võ Vương vẻ mặt không tin nổi.
- Khương Bính chắc chắn sẽ làm tốt công tác tư tưởng cho hắn.
Hắn chính là sư điệt của Khương Bính, còn có thể phản thiên hay sao? Hơn nữa Khương Bính là con trai của Thiện Hoàng, hắn càng không dám ám sát Khương Bính. Hiện tại có lẽ ta phải trở về thương lượng với bọn họ một chút về việc chọn người làm quốc sư. Dĩ nhiên bọn họ chỉ được tranh đoạt vị trí quốc sư thôi, còn chuyện U Nguyệt đăng cơ không hề có mâu thuẫn gì!
Vương Khả nói.
Triệu Võ Vương trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, ngươi đang nói giỡn với ta sao?
Trên mặt Tiền Võ Vương, Tôn Võ Vương cũng tràn ngập vẻ không tin nổi nhìn về phía Vương Khả.
Tiền Võ Vương nhìn về phía một tên thuộc hạ đứng cách đó không xa, đối phương nhíu mày, gật gật đầu.
- Ngươi có ý gì?
Tiền Võ Vương nhìn về phía thuộc hạ kia.
- Bên Thiện phái có nằm vùng của chúng ta, vừa rồi lúc lấy quả cam, hắn đã truyền lại tin tức cho ta, tình huống đại khái chính là những điều Vương Khả vừa nói.