- Các ngươi cũng biết nữ hoàng là một người cuồng sạch sẽ đến cỡ nào, năm đó vì cứu ba người chúng ta, thâm nhập đầm lây, từ trong vũng nước bùn bò tới cứu các ngươi! Vậy mà giờ đây các ngươi vong ân phụ nghĩa!
Triệu Võ Vương dựng đứng cả râu, thở hổn hển nói.
- Ai vong ân phụ nghĩa? Lão Triệu, lúc trước nếu không phải hai người các ngươi tranh giành nữ hoàng với ta, nơi nơi chốn chốn đề phòng ta tới gần nữ hoàng, ta đã sớm cưới nữ hoàng rồi. Nếu không phải vậy ta cũng sẽ không cho hỗn đản kia chiếm được tiện nghi! Ta phi, hai người các ngươi đều là hỗn đản!
Tiền Võ Vương trừng mắt nói.
- Mẹ chứ, ba người chúng ta, ta là người có quan hệ tốt nhất với nữ hoàng, tối hôm đó đêm đen trăng sáng, thiên thời địa lợi, nữ hoàng đã dựa ở trên vai ta. Vậy mà cuối cùng lại bị các ngươi phá hồng chuyện tốt!
Tôn Võ Vương nói.
- Câm ngay, nữ hoàng hôm đó uống say, ngươi muốn thừa nước đục thả câu, bọn ta không đánh chết ngươi đã là nể mặt lắm rồi!
Triệu Võ Vương nói.
Trong lúc nhất thời, ba người mắt to trừng mắt nhỏ, đối chọi gay gắt.
Bên cạnh mấy người bày ra bàn rượu dựa theo yêu cầu của Vương Khả, đáng tiếc cả ba người ai cũng không đụng tới một giọt nào.
- Không nói cái khác, chỉ riêng hiện tại, công chúa Ú Nguyệt muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế của nữ hoàng, các ngươi giúp hay không?
Triệu Võ Vương trừng mắt nói.
- Không giúp, hắn là nữ nhỉ của tên kia, trên đời này ta hận hắn nhất!
Tiền Võ Vương phồng mang trợn má nói.
- Không có khả năng, U Nguyệt công chúa đừng mong làm Nhân Hoàng. Vị trí Nhân Hoàng, nếu lão Triệu ngươi không cần, vậy ta cùng lão tiền cùng tranh!
Tôn Võ Vương nói.
- Hai tên gàn bướng hồ đồ các ngươi, nữ hoàng vừa đi, các ngươi liền dòm ngó bảo tọa của nữ hoàng?
Triệu Võ Vương trừng mắt nói.
Hai người trầm ngâm một hồi, đột nhiên giơ tay cầm chén rượu, uống cạn.
- Bọn ta đỏ mắt nhân hoảng bảo tọa? Mẹ nó, ta chỉ là không muốn công sức mấy trăm năm cai trị nữ hoàng đổ sông đổ biển, để người khác có cơ hội chiếm tiện nghi mà thôi!
Tiền Võ Vương rốt cuộc nói ra lời nói trong lòng.
- U Nguyệt công chúa? Ta đúng là hận cha của nàng, nhưng ta càng biết nàng không giữ được Thi Quỷ hoàng triều, về sau nếu vương quốc mất đi còn không phải là tiện nghi cho người khác sao? Ta muốn tranh vương vị để bảo vệ quốc hiệu Thi Quỷ!
Tôn Võ Vương trầm giọng nói.
- Các ngươi... ? Ha hả, các ngươi? Ha hả, ta rốt cuộc đã hiểu rõ mục đích Vương Khả viết phong thư này là gì rồi! Phong thư này viết theo nội tâm của các ngươi!
Triệu Võ Vương chua xót nói.
- Vương Khả cho ngươi uống mê hồn canh đúng không?
Tiền Võ Vương trừng mắt nói.
- Các ngươi đọc nội dung trong thư, “Sau rồi, khi ta cuối cùng cũng học được cách yêu thương, tiếc rằng ngươi sớm đã đi xa, biến mất ở biển người mênh mông! Sau rồi, trong màn nước mắt cuối cùng ta cũng hiểu được, có một số người, một khi bỏ lỡ sẽ chẳng bao giờ tìm lại được nữa!” Còn không phải là như vậy sao?
Nữ hoàng đi rồi, các ngươi thấy hối hận không? Các ngươi cũng hối hận nhưng hối hận còn kịp sao?
Triệu Võ Vương nhìn về phía hai người.
Hai người lại rót thêm một chén rượu đây, xoay người lạnh mặt nhìn đối phương, nhưng ai cũng không mở miệng nói gì.
- Vương Khả có dặn dò ta một câu, nãy giờ ta còn chưa nói cho các ngươi!
Triệu Võ Vương thở dài.
- Hắn còn có thể có lời nói gì nữa? Ý chí của chúng ta cũng không phải giống người mặc số phận cho người khác bày bố như ngươi!
Tôn Võ Vương uống rượu vào, lãnh đạm nói.
- Vương Khả hồi các ngươi, nếu như nữ hoàng trở về, các ngươi sẽ đối mặt với nàng như thế nào?
Triệu Võ Vương hỏi.
Tiền Võ Vương, tôn Võ Vương giống như bị sét đánh trúng đầu nhìn về phía Triệu Võ Vương.
- Ngươi nói cái gì? Nữ hoàng trở về?
- Nữ hoàng sao có thể trở về? Nếu như nàng muốn trở về, lúc rời đi lại sao kiên quyết như vậy!
Hai người gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Võ Vương, nhưng giờ phút này thân hình có chút run rẩy lại bán đứng bọn họ.
- Vương Khả phân tích cho ta nghe, nữ hoàng rời khỏi Trung Thần Châu, làm sao Trung Thần Châu có thể không lưu luyến nàng được? Chúng ta nhớ nhung nàng như vậy, lẽ nào nàng sẽ không nhung nhớ lại chúng ta? Không nói tên khốn kia, chỉ riêng Ú Nguyệt công chúa, đây chính là thân nữ nhi của nàng, lúc trước nữ hoàng yêu thương công chúa bao nhiêu, các ngươi quên à? Nàng có thể không trở về thăm nom công chúa sao?
Triệu Võ Vương hỏi.
Sắc mặt Tiền Võ Vương, Tôn Võ Vương thay đổi, thân hình cứng lại.
- Nữ hoàng tin tưởng ba người chúng ta, nên cái gì cũng không cần nói, đem U Nguyệt công chúa phó thác cho chúng ta. Sau đó có khả năng nàng lại gặp sự tình gì đó, bị trì hoãn, trong thời gian ngắn không thể trở về được. Đợi đến khi nàng xử lý tốt tất thảy mọi chuyện, nhớ tới chúng ta, nhớ tới U Nguyệt, chắc chắn sẽ trở về xem chúng ta như thế nào rồi. Tới lúc đó các ngươi còn mặt mũi nào gặp mặt nữ hoàng nữa?
Triệu Võ Vương trầm giọng nói.
Hai người nhăn mày.
- Ta không còn lời nào để nói nữa, ta không quan tâm thái độ các ngươi như thế nào, ta cũng nhất định duy trì công chúa. Ít nhất, khi nữ hoàng trở về thăm chúng ta, ta có thể đường đường chính chính nhìn nàng. Hơn nữa, nếu nữ hoàng chấp nhận đưa ta đi, ta mới có dũng khí cùng đi với nàng! Ai có chí nấy! Ta đứng về phía công chúa, không then với lòng, các ngươi tiếp tục đoạt đồ vật của nữ hoàng cùng công chúa đi!
Triệu Võ Vương trầm giọng nói.
Tiền Võ Vương, Tôn Võ Vương nhìn Triệu Võ Vương, lâm vào trầm mặc, trong lòng cũng vô cùng bực bội.
Đồng thời lại nghĩ đến lá thư mà Vương Khả đưa:
Sau rồi, ta cuối cùng cũng học được cách yêu thương, tiếc rằng người kia sớm đã đi xa, biến mất ở biển người mênh mông!
Sau rồi, trong màn nước mắt cuối cùng ta cũng hiểu được, có một số người, một khi bỏ lõ sẽ chẳng bao giờ tìm lại được nữa!
Nghĩ đến những từ ngữ đó, hai người đều lộ ra một cỗ chua xót buồn bã, Vương Khả thật sự nhìn thấu nội tâm của chúng ta sao?
Lời nói đã rõ ràng quá rồi!
Lúc không khí trong đại điện cứng đờ, ngoài điện đột nhiên truyền đến thanh âm của Vương Khả.