Thi Quỷ quốc sư lạnh lùng nói.
- Xin mời các vị!
Ú Nguyệt công chúa nói.
Cứ như vậy, U Nguyệt công chúa, Vương Khả dẫn mọi người vòng qua một đám cung điện, vòng quanh hành lang đi một hồi, tới một đại điện khác, nơi đó con cháu Vương gia sớm đã chuẩn bị một túi quà tặng.
- Đây là 1uả cam? Tiểu quà tặng tinh mỹ ngươi chuẩn bị cho chúng ta là quả cam?
Thi Quỷ quốc sư trừng một túi cam. Mẹ nó, thật sự là thổ đặc sản, chẳng quý trọng tí nào!
- Đúng vậy, chính là quả cam, ta nói không quý trọng, nhưng ngụ ý khắc sâu, tân niên tân bắt đầu, ăn quýt đại cát đại lợi, không, nói sai rồi. Không có tân niên, về sau chúng ta chính là người trong nhà, ngụ ý quả cam là dự báo hợp tác kế tiếp đại cát đại lợi, thuận buồm xuôi gió! Các vị, lễ khinh tình ý trọng, mỗi người có phần!
Vương Khả nói rồi xách theo một túi cam đưa cho Thi Quỷ quốc sư:
- Nào, đại cát đại lợi!
Thi Quỷ quốc sư trừng Vương Khả, mẹ nó ngươi bị điên à?
U Nguyệt công chúa cũng không ngừng xách túi cam, trịnh trọng đưa cho một đám quan viên, tức khắc một chúng quan viên lộ ra vẻ vô cùng thụ sủng nhược kinh, cung cung kính kính tiếp nhận, sau đó nói đại cát đại lợi, bái U Nguyệt công chúa.
Chờ đưa hết hơn 500 túi cam, mọi người mới “lưu luyến không rời” cáo biệt, Thi Quỷ quốc sư thúc giục, một đám người mới phi thiên, nhằm phía chân trời.
- Hừ, một túi cam cũng muốn thu mua chúng ta? Phi! Bệnh tâm thần!
Thi Quỷ quốc sư phi hành hừ hừ.
Thi Quỷ quốc sư hoàn toàn không thấy một chúng quan viên vô cùng cẩn thận thu cam vào vòng tay trữ vật, đây chính là công chúa tự mình đưa, về sau, nếu công chúa đăng cơ nhân hoàng, đây là bằng chứng gia tộc bọn ta tránh cho tai nạn, đi hướng hy vọng, đến lúc đó chính là nữ hoàng ban thưởng, nhất định phải giữ gìn.
Mọi người không phát hiện là này cảnh tượng công chúa đưa tiểu quà tặng tinh mỹ vừa vặn bị một ít người khác thấy được. Cũng là Vương Khả cố ý dẫn mọi người dạo qua một vòng, đi đến phụ cận đại điện tiền Võ Vương, tôn Võ Vương phát quà.
Thuộc hạ Tiền Võ Vương, tôn Võ Vương mở to mắt thấy hình ảnh “đại cát đại lợi” vô cùng tà môn cách đó không xa, một đám giật giật cơ mặt, tức khắc quay đầu nhằm phía nơi đại điện hai đại Võ Vương, tiến đến bẩm báo. Mẹ nó rốt cuộc là tín hiệu chính trị gì đây? Có chút không thích hợp!
Bên trong một gian đại điện, Tiền Võ Vương, Tôn Võ Vương nhìn về phía Triệu Võ Vương, nghe Triệu Võ Vương miêu tả.
Đương nhiên, năng lực kích động nhân tâm của Triệu Võ Vương chắc chắn không bằng Vương đại lừa dối. Dù sao, Vương Khả là chuyên nghiệp, Triệu Võ Vương là học đâu dùng đó.
Nhưng cũng may lời Triệu Võ Vương nói đều là lời nói từ đáy lòng, cảm tình thân thiết cũng có thể biểu đạt ra cảm giác gia quốc tình hoài. Hơn nữa, ba người cũng quen biết từ lâu, cũng thân cận hơn Vương Khả một chút.
- Lão Triệu, Vương Khả nói cái gì ngươi cũng tin theo răm rắp như vậy hả? Hắn cho ngươi uống bùa mê thuốc lú rồi có đúng không?
- Hừ, lão Triệu, đầu của ngươi hẳn là bị cửa kẹp rồi. Cư nhiên lại để cho một tên xú tiểu tử nắm mũi dắt đi? Rõ ràng là giả, ngươi còn mắc mưu?
Hai người trừng mắt nhìn về phía Triệu Võ Vương.
- Ta biết là giả, thậm chí ta còn biết tin tức trong tay các ngươi cũng là giả, nhưng thì đã sao? Các ngươi nhìn đến nội dung trong bức thư, có cảm nghĩ như thế nào?
Triệu Võ Vương hỏi.
Thần sắc của hai đại Võ Vương trở nên vô cùng phức tạp.
- Các ngươi nói xem? Tin tức mà Vương Khả đưa cho các ngươi, ta cũng chưa đọc qua, Vương Khả viết cái gì trong đó?
Triệu Võ Vương hỏi.
Tiền Võ Vương lấy ra lá thư kia, đưa cho Triệu Võ Vương.
Triệu Võ Vương cầm lấy, vừa xem, đột nhiên nhíu mày, sắc mặt biến đổi:
- Không đúng, Vương Khả giả truyền thánh chỉ cho ta, nhưng nội dung lại không giống của các ngươi! Cái này căn bản không phải là khẩu dụ của nữ hoàng, rốt cuộc đây là thứ gì?
- Ngươi hồi ta, làm sao ta biết được? Lão Triệu, ngươi lấy sai rồi đúng không?
Tiền Võ Vương nhíu mày nói.
- Ta đâu có biết, nội dung lá thư của ta cùng lão Tiền giống nhau, có khi ngươi lấy sai rồi cũng nên?
Tôn Võ Vương nhíu mày nói.
Triệu Võ Vương nhìn bức thư, đọc lên.
Sau rồi, khi ta cuối cùng cũng học được cách yêu thương, tiếc rằng ngươi sớm đã đi xa, biến mất ở biển người mênh mông!
Sau rồi, trong màn nước mắt cuối cùng ta cũng hiểu được, có một số người, một khi bỏ lð sẽ chẳng bao giờ tìm lại được nữa!
........
......
Triệu Võ Vương đọc nội dung bức thư, mày nhíu chặt.
- Tên Vương Khả này có ý gì? Đây mà là lời nhắn nữ hoàng viết để gửi cho chúng ta sao? Hắn định lừa gạt ai vậy chứ?
Tiền Võ Vương trừng mắt nói.
- Nhưng, biến mất ở biển người chính là nữ hoàng, Vương Khả nói như vậy có ý tứ gì?
Tôn Võ Vương trừng mắt nói.
Triệu Võ Vương nhíu mày, nhất thời cũng không đưa ra được lời giải thích như thế nào cho hợp lý. Nhưng hắn và Vương Khả đã lên cùng một chiếc thuyền, cũng không thể bóc Vương Khả được.
- Có lẽ Vương Khả cảm thấy dùng giọng điệu của nữ hoàng mà viết thư cho các ngươi thì sẽ lộ tẩy! Cho nên hắn dùng giọng điệu của các ngươi viết thứ cho nữ hoàng!
Triệu Võ Vương nói.
Tiền Võ Vương, Tôn Võ Vương trừng Triệu Võ Vương, dùng khẩu khí của chúng ta viết thư đưa cho nữ hoàng, rồi sau đó lại cho chúng ta xem? Chúng ta có nên cho hắn thêm tiền nhuận bút luôn hay không?
- Lão Tiền, lão Tôn, ba người chúng ta tranh đấu với nhau nhiều năm như vậy, kỳ thật trong lòng mọi người đều biết rõ ràng là vì cái gì. Nếu đặt ở chuyện khác, dẫu chúng ta có tranh chấp ta cũng không có ý kiến, nhưng đây là ở phương diện nữ hoàng, các ngươi thử đặt tay lên ngực, tự hỏi không làm nữ hoàng thất vọng sao? Lão Tiền, chính ngươi nói, lúc trước, thời điểm còn chưa lập quốc, lão Tiền ngươi bị tà ma đuổi giết, là ai ở sau lưng giúp ngươi đỡ lấy nhát đao chí mạng? Lão Tôn, muội muội của ngươi bị tà ma bắt đi, là ai vì ngươi thâm nhập ma quật ở phương Nam, trên người còn bị trúng mấy mũi tên, giúp ngươi đem muội muội cứu trở về! Là nữ hoàng! Là nữ hoàng!