Bất Diệt Thần Vương

Chương 1602: Tình yêu của chúng ta vượt cả luân hồi




Hoàng Soái Phi ôn nhu nói.

Đại điện, cả đám Trương Thần Hư, Mộ Dung lão cẩu, tất cả đều nổi da gà rớt đây đất, này mẹ nó, trên đời còn có người không biết xấu hổ hơn Vương Khả thế này ư? Những lời buồn nôn như thế cũng nói ra được? Sao công chúa có thể đáp ứng ngươi?

- Công chúa, ta là phu quân của ngươi, kiếp này ta là Hoàng Soái Phi! Ngươi nhớ ra chưa?

Hoàng Soái Phi ôn nhu hỏi.

Mộ Dung lão cẩu, Trương Thần Hư trợn trắng mắt, nhớ ra? Ngươi bốc phét mà, nhớ ra mới là lạ. Nhưng trong sương khói lại phát ra giọng nói vô cùng tình cảm.

- Hoàng Soái Phi? Phu quân? Là ngươi sao? Ta còn có thể nhìn thấy ngươi? Ta không phải đã chết sao? Sao ta lại..., ta làm sao vậy? Phu quân, ngươi tới tìm ta sao? Phu quân, ta rất nhớ ngươi!

Giọng U Nguyệt công chúa đầy cảm động.

- Xoát!

Tất cả mọi người bỗng nhiên nhìn về phía sương khói. Cái gì thế?

U Nguyệt công chúa vừa rồi kêu cái gì? Phu quân?

Thuộc hạ phía sau Hoàng Soái Phi tức khắc mừng như điên. Thảo nào đại công tử không cần đi đàm phán, chỉ cần thuyết phục công chúa là được, công chúa chỉ cần vứt bỏ Vương Khả, ở bên đại công tử thì thi quỷ hoàng triều hoàn toàn trở thành của đại công tử. Cả đám phấn khởi.

Còn bên Mộ Dung lão cẩu tất cả đều trợn tròn mắt, gì thế hả?

Trương Chính Đạo, ngươi cố ý sao? Bảo ngươi giả mạo U Nguyệt công chúa thôi, ngươi gọi Hoàng Soái Phi phu quân làm gì? Ngươi nghiêm túc chứ?

Trương Thần Hư càng không thể tin tưởng mà tham nhập bên trong sương khói, lại nhìn thấy vẻ mặt Trương Chính Đạo thay đổi, thân hình mập mạp, cùng với thần thái động tình réo rắt thảm thiết như gặp người yêu, tình ý chân thành, khắc cốt minh tâm.

Bởi vì trước mặt Trương Chính Đạo có trận pháp ngăn cách thanh âm, chỉ để nữ tử phía sau nghe được, giờ khắc này nữ tử kia thuật lại ngữ khí Trương Chính Đạo cũng mở to hai mắt nhìn, sai sai nhỉ? Hiện tại ta làm sao bây giờ? Còn phải tiếp tục dùng giọng U Nguyệt công chúa thuật lại sao?

Thi Quỷ quốc sư, nơi đại điện đám người Khương Bính!

Một đám quan viên thuộc hạ đi theo hai vị đại lão cũng buồn bực nói bá tánh vẫn lưu lại bên ngoài, Khương Bính sắc mặt âm trầm, Thi Quỷ quốc sư càng không cần phải nói. Mối thù giữa mình cùng Vương Khả một lời khó nói hết, nếu không phải giờ phút này vô số đôi mắt nhìn chằm chằm, chắc mình lập tức sẽ xử lý Vương Khả.

- Tam Thái Tử, ngươi thấy rồi đấy Vương Khả lúc nào cũng tính kế chúng ta, lúc này đây, ngươi không thể mềm lòng được!

Thi Quỷ quốc sư trầm giọng nói.

- Ta không mềm lòng, cũng sẽ không mềm lòng!

Khương Bính trầm giọng nói.

- Chúng ta tứ đại phe phái cùng nhau tới chính là muốn cho công chúa lui bước, thậm chí ra đi mà không tiếc cái giá nào, chúng ta đều ủng hộ ngươi, Tam Thái Tử, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi kiên trì, chắc chắn chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ Tam Thái Tử đăng cơ thi quỷ nhân hoàng!

Thi Quỷ quốc sư trịnh trọng nói.

- Chúng ta sẽ toàn lực ứng phó, ủng hộ Tam Thái Tử!

Một chúng quan viên kiên định nói.

- Yên tâm đi, lúc này ta nhất định sẽ kiên trì, không tiếc đại giới nào!

Khương Bính lộ vẻ kiên định. Lúc trước trước mặt phụ thân mình đã mạnh miệng, tuyệt đối không thể bởi vì bất kỳ nguyên nhân nào mà trở thành chê cười.

- Tam Thái Tử, Vương Khả và U Nguyệt công chúa tới!

Một quan viên tức khắc vội vàng đi vào đại điện.

- Hả?

Trong điện mọi người khựng lại.

- Cho bọn họ vào đi!

Thi Quỷ quốc sư thở sâu nói.

- Không cần mời, chúng ta tự vào!

Giọng Vương Khả vang từ ngoài điện.

Thi Quỷ quốc sư nhướn mày, ta đâu có nói mời?

Lại thấy ở ngoài mấy quan viên chặn lại, Vương Khả vẫn dẫn theo U Nguyệt công chúa đẩy ra đi vào trong. Hóa ra Vương Khả không phải đang đợi thông báo, mà là trực tiếp xông vào luôn.

- Được rồi, mấy người không có việc gì thì đứng sang một bên, cũng không xem các ngươi có thân phận gì, ta là Lễ Bộ thị lang đại Thiện Hoàng triều, là Chiến Thần Điện đại chiến thần, là người mà mấy người các ngươi có thể cản ư? U Nguyệt càng không cần phải nói, ở thi quỷ hoàng triều hay đại Thiện Hoàng triều thì đều là công chúa, các ngươi bị sao thế? Về sau còn muốn lăn lộn tại hai cái hoàng triều này hay không?

Vương Khả trừng mấy quan viên chặn lại.

Mấy quan viên sắc mặt cứng đờ, quay đầu nhìn về phía Thi Quỷ quốc sư.

Thi Quỷ quốc sư phất phất tay, mấy quan viên như được đại xá đi tới một bên.

Lúc này, mọi người mới nhìn rõ Vương Khả và U Nguyệt công chúa, chỉ có hai người mà không có bất luận kẻ nào đi theo, U Nguyệt công chúa còn mặc áo đen, nhưng mũ trùm không kín, vẫn có thể thấy rõ tuyệt thế dung nhan của U Nguyệt công chúa.

- U Nguyệt, chúng ta đã tới rồi, ngươi có thể cởi mũ ra, mọi người đều là người quen, về sau đều là thủ hạ của ngươi, không cần phải quá thần bí làm gì!

Vương Khả nhìn về phía U Nguyệt công chúa.

- Vâng!

U Nguyệt công chúa gật gật đầu.

Nhưng, ngoài cơ thể U Nguyệt công chúa còn có thần thức vờn quanh, không thể tra xét bằng thần thức.

- Vương Khả? U Nguyệt công chúa? Chỉ có hai người các ngươi?

Thi Quỷ quốc sư nhíu mày kinh ngạc nói. Vương Khả này không sợ chết sao? Ngươi quên thù hận với ta rồi à? Ta hận không thể lột da rút gân ngươi, ngươi còn dám một mình tiến đến? Ngươi muốn chết sao?

- Chỉ hai chúng ta thôi, không thể sao? Lại không phải người ngoài, mọi người đều là người quen, nói chuyện, tâm sự, chẳng lẽ, các ngươi còn chuẩn bị phục giết ta và U Nguyệt hay gì?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Không, không!

Một chúng quan viên tức khắc lắc đầu không dám.

Thi Quỷ quốc sư lại quay cuồng suy nghĩ, ngươi nói không sai, ta hiện tại rất muốn phục giết ngươi!

- Vương Khả, những người khác đâu? Ngươi hiện tại đàm phán với chúng ta? Tiền Võ Vương, tôn Võ Vương bên kia sao lại không tới?

Khương Bính trầm giọng nói.

- Hai người bọn họ? Lão Triệu tìm hai người bọn họ uống rượu rồi, không cần lo cho bọn họ!

Vương Khả nói.

Khương Bính sửng sốt, không cần lo cho bọn họ? Chúng ta đã hẹn để đàm phán với ngươi, không cần lo cho bọn họ? Vậy đàm phán kiểu gì?

- Yên tâm, chúng ta đàm phán ổn thỏa là được, bên bọn họ cũng chỉ đi ngang qua sân khấu, không có việc gì!