Bất Diệt Thần Vương

Chương 1601: Tình yêu của chúng ta vượt cả luân hồi




- Yên tâm, tuy rằng ngươi không thấy rõ công chúa, nhưng công chúa ở bên trong có thể nhìn thấy ngươi.

Trương Thần Hư nói.

Hoàng Soái Phi run rẩy một chút, rốt cuộc Vương Khả này thừa hơi tới mức nào vậy? Mẹ nó, phòng ta phòng đến cõ này?

- Trương Thần Hư, đại công tử thân phận gì ngươi rõ ràng nhất, thế mà ngươi lại đi giúp đỡ một ngoại nhân làm khó đại công tử, ngươi phải bị tội gì?

Một thuộc hạ phía sau Hoàng Soái Phi trầm giọng khiển trách nói.

Hoàng Soái Phi phất phất tay:

- Không sao, ta chỉ là cùng công chúa trò chuyện mà thôi, ta không để ý!

- Vâng, đại công tử!

Phía sau một đám thuộc hạ đáp lời.

Hoàng Soái Phi cũng nhìn về phía trung tâm sương khói mơ hồ ngồi một bóng hình, chỉ là bởi vì hắc bạch sương khói bao phủ, làm U Nguyệt công chúa vốn nên thon thả nhìn qua lại hơi hơi béo phì, mông lung không rõ. Bên trong đại điện còn có âm chướng trận, Hoàng Soái Phi không thể xác định trong làn sương khói là ai.

- U Nguyệt công chúa?

Hoàng Soái Phi thử hỏi.

- Hoàng Soái Phi? Ngươi muốn gặp riêng ta, cùng ta trò chuyện về nương? Ta không có ấn tượng nào là nương ta quen ngươi cả!

Thanh âm U Nguyệt công chúa truyền ra từ làn sương.

Nghe được giọng U Nguyệt công chúa, Hoàng Soái Phi thả lỏng hơn hẳn.

Hoàng Soái Phi không hoài nghi Ủ Nguyệt công chúa trong sương khói là giả, bởi vì dựa theo lẽ thường thì căn bản là không cần thiết. Chính mình chỉ cùng công chúa nói mấy câu, nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Vương Khả hẳn phải càng yên tâm mới đúng, không thể nghĩ rằng chính mình muốn làm gì. Nói mấy câu cũng phải tìm người giả mạo? Đó là chuyện không thể!

Mấu chốt nhất chính là, Hoàng Soái Phi không thể ngờ rằng Vương Khả lại chó má tới thế, để Trương Chính Đạo giả mạo U Nguyệt công chúa.

Nghe giọng nói đó, Hoàng Soái Phi liền kết luận là U Nguyệt công chúa.

Bên trong sương khói, Trương Chính Đạo ngồi trên ghế, phía sau là một nữ tử, nàng kia cũng là con cháu Vương gia, là nữ tử có thanh tuyến cực kỳ giống U Nguyệt mà Vương Khả tìm ra, giờ phút này thay thế Trương Chính Đạo nói chuyện.

Trương Chính Đạo thiết lập một trận pháp ở miệng, tiếng nói không thể phát ra ngoài, chỉ có mình nữ tử phía sau nghe thấy.

Trương Chính Đạo nói ngữ khí gì thì cô nàng cũng sẽ dùng giọng U Nguyệt công chúa nói ngữ khí đó. Đồng thời, Trương Chính Đạo còn thường phát ra một chút nguyên thần mê hoặc Hoàng Soái Phi đối diện.

Trương Chính Đạo nhìn chằm chằm Hoàng Soái Phi, đang chờ hắn nói chuyện.

- Công chúa, các ngươi quá phòng bị ta rồi, ban ngày ta đã nói chúng ta sinh không gặp thời, cho nên vẫn luôn vô duyên, bằng không cũng sẽ không đến lượt Vương Khả!

Hoàng Soái Phi cười nói.

- Hoàng Soái Phi, ngươi không được vũ nhục Vương Khả, ngươi có chuyện thì nói, đừng quanh co lòng vòng!

Trương Chính Đạo bảo giọng nữ phía sau mở miệng nói.

- Ta không hề quanh co lòng vòng, ta nói thật, ta vừa gặp đã thương, công chúa mỹ mạo, bế nguyệt tu hoa, ta chỉ hận không có cơ hội cùng công chúa giao lưu, hôm nay ta muốn bày tỏ suy nghĩ, mong muốn trong lòng ta mà thôi!

Hoàng Soái Phi ôn hòa nói.

Đại điện tĩnh lặng, mọi người trừng mắt nhìn về phía Hoàng Soái Phi. Cái gì vậy? Ngươi ngăn Vương Khả lại chỉ là để bày tỏ tình cảm với công chúa? Mẹ nó, ngươi cho rằng ngươi nói vài câu tình hoa công chúa có thể vứt bỏ Vương Khả, ở bên ngươi ư? Ngươi đang nằm mơ đi?

- Hoàng Soái Phi, ngươi bị điên hả?

Trương Chính Đạo cổ quái bảo nữ tử phía sau mở miệng.

- Ta có bệnh, ta bị bệnh tương tư, công chúa, mấy năm trước mới đến thi quỷ hoàng triều đoạt đích, ta cũng mới biết được ngươi năm đó bị lưu đày, ta thật đáng tiếc, nhưng nhìn bức họa ngươi sau khi thành niên lúc sau, ta cũng thực hối hận, hối hận không thể tới thi quỷ hoàng triều sớm hơn, ngươi đã không giống lúc nhỏ, hình dáng ngươi bây giờ đã nhiều lần xuất hiện trong mộng ta. Khi ta muốn đi tìm ngươi lại nghe nói ngươi tới đại Thiện Hoàng triều, ta không có cơ hội, hiện giờ, ta lại có cơ hội có thể gặp ngươi!

Hoàng Soái Phi ôn nhu nói.

Người đại điện trong trừng mắt nhìn về phía Hoàng Soái Phi, ngươi nói cái gì? Bắt đầu mặt dày rồi à?

- Ta xuất hiện trong mộng của ngươi? Ngươi đang nói đùa đi?

Trương Chính Đạo bảo nữ tử phía sau nói.

- Là thật đó công chúa, ngươi cẩn thận ngẫm lại, trong mộng ngươi chưa từng gặp ta ư? Không, đó không phải mộng, đó là kiếp trước, kiếp trước ngươi chính là thê tử của ta, phu thê ân ái một đời, đã từng ưng thuận lời thề thệ hải minh sơn, đã từng nói kiếp sau lại làm vợ chồng, ngươi quên mất sao? Ngươi nhìn mặt ta đi, ngươi hãy nghĩ lại đi!

Hoàng Soái Phi thâm tình nói.

Một bên, Mộ Dung lão cẩu, Trương Thần Hư nhìn Hoàng Soái Phi như ngốc tử g, còn kiếp trước? Ngươi lừa ai thế?

Trương Chính Đạo run rẩy, mẹ nó, vốn tưởng rằng Vương Khả là người không biết xấu hổ nhất trên thế giới này, nhưng mẹ nó, hôm nay đã gặp được cao thủ, mặt Hoàng Soái Phi này dày hơn cả những gì chúng ta chấp nhận được, ngươi còn có thể bốc phét hơn nữa không?

- Hoàng Soái Phi, nếu ngươi chỉ nói hươu nói vượn vũ nhục ta, hôm nay đến đây thôi!

Trương Chính Đạo bảo nữ tử phía sau nói.

- Không, công chúa, ngươi nhìn mặt ta đi, ngươi nhìn kỹ, nghiêm túc xem, kiếp trước chúng ta đã từng ước định kiếp sau gặp lại nhìn nhau là có thể nhớ tới kiếp trước!

Hoàng Soái Phi trịnh trọng nói.

- Nhìn mặt ngươi?

Trương Chính Đạo nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Soái Phi.

- Đúng vậy, nhìn mặt ta!

Hoàng Soái Phi trịnh trọng nói.

Vừa nói Hoàng Soái Phi nhẹ nhàng nhéo quyền trượng đầu thỏ trong tay, quyền trượng đầu thỏ hơi thả ra một tia hồng quang, theo tay Hoàng Soái Phi chậm rãi truyền tới hai mắt Hoàng Soái Phi. Người khác nhìn không rõ ràng, bởi vì là ở trong thân thể Hoàng Soái Phi truyền lại, mơ hồ đôi mắt Hoàng Soái Phi cũng tản ra màu đỏ lấp lánh. Hồng quang thực huyền diệu, thực mông lung, người khác không để ý, nhưng Trương Chính Đạo sau sương khói lại bị đặt mục tiêu.

Trương Chính Đạo nhìn hồng quang trong mắt Hoàng Soái Phi, đột nhiên run lên, đầu nổ vang, hai mắt cũng đỏ lên quỷ dị, cả người dại ra.

- Kiếp trước, chúng ta chính là phu thê, ngươi quên mất sao?

Chúng ta cùng nhau trải qua, cùng nhau chu du thiên hạ, ngươi nói ngươi sẽ đi theo ta cả đời, ngươi nói chúng ta đời đời kiếp kiếp đều là phu thê, ngươi nói chúng ta vĩnh viễn vĩnh viễn ở bên nhau, ngươi nói ai cũng không thể chia rẽ chúng ta, ngươi nói tình yêu của chúng ta có thể xuyên qua luân hồi, ngươi nói kiếp sau lại làm ta yêu ngươi lần nữa!