- Đương nhiên là ngăn rồi, đầu óc ngươi có bệnh hả? Giả như ta theo đuổi vị hôn thê của ngươi, ngươi có vui nổi không?
Vương Khả trừng mắt khinh thường nói.
- Ta sẽ không vui, cho nên, lúc trước ta mới phái người kiếm ngươi gây sự.
Hoàng Soái Phi cười nói.
Vương Khả nhướng mày, người này sao lại nhắc đến chuyện của Trương Lý nhi? Mẹ nó, hiện tại U Nguyệt ở chỗ này, ta sao có thể cùng hắn nói về Lý nhi chứ. Này không phải là tự mình tìm phiền toái sao?
Không được, phải đổi đề tài ngay!
- A Phi này, tâm tình của ngươi ta có thể hiểu được, nhưng ta cảm thấy, ngươi tuấn lãng lại tài hoa như vậy, không nên bị chuyện tình cảm làm vướng chân, mà nên đặt mục tiêu vào sự nghiệp, ngươi còn trẻ, hẳn là lấy sự nghiệp làm trọng, thứ trần tục như nhỉ nữ tình trường, không nên trở thành ràng buộc của ngươi!
Ngữ khí của Vương Khả bỗng nhiên biến đổi khuyên nhủ.
Sắc mặt Hoàng Soái Phi cứng đờ, ngươi gọi ta cái gì? A Phi? Bộ ta với ngươi quen thân lắm hả?
- Tình cảm cùng sự nghiệp không ảnh hưởng đến nhau, Vương Khả, ngươi không phải cũng là nợ tình khắp nơi trong lúc gây dựng sự nghiệp sao?
Hoàng Soái Phi đè xuống tức giận trong lòng, châm chọc nói.
Vương Khả vừa nghe xong, liền biết Hoàng Soái Phi này tới đây là muốn bị ngược, mẹ nó, mình muốn nói chuyện ôn tồn lễ độ với hắn, nhưng đối phương luôn xoáy vào chuyện tình cảm công kích mình. Bộ ta thiếu nợ ngươi hả? Không thấy bạn gái ta đang ở cạnh sao? Mẹ nó! Toàn gặp thứ gì đâu không!
- Ngươi sai rồi, ta không có sự nghiệp, ta chỉ buôn bán nhỏ, kiếm ít tiền theo đuổi U Nguyệt, đối với ta, tình cảm chiếm vị trí thứ nhất, sự nghiệp có hay không cũng không quan trọng! Nhưng ngươi thì không giống, vừa thấy liền biết là người có hùng tâm tráng chí, ở trong mắt ngươi, hẳn là sự nghiệp càng quan trọng hơn! Muốn lấy sự nghiệp làm trọng!
Vương Khả lắc lắc đầu.
- Ngươi không quan trọng sự nghiệp à? Ta nhìn không ra nha!
Thần sắc Hoàng Soái Phi một trận cổ quái.
Bọn họ nói ngươi là đồ không biết xấu hổ, quả nhiên không sai, chỉ trong vòng mười năm, Thập Vạn Đại Sơn đều thành địa bàn tư nhân của ngươi, thừa sức hô mưa gọi gió ở cả hai đại hoàng triều, ngươi nói không quan trọng?
Vương Khả đen mặt, ngươi còn dâm hung hăng? Còn không chịu để yên? Lão tử cho ngươi mặt mũi quá rồi phải không?
- Có quan trọng hay không thì liên quan quái gì đến ngươi!
Sắc mặt Vương Khả bỗng trở nên nghiêm túc.
Hoàng Soái cứng đờ, không phải chúng ta đang nói chuyện rất tốt à, sao người này nói trở mặt liền trở mặt ngay vậy?
- Vương Khả, ngươi nói như vậy, có phải hay không hơi vô lễ?
Hoàng Soái Phi trầm giọng nói.
~ Ta cùng ngươi không thân, cần gì lễ phép? Hơn nữa, ngươi còn từng phái người ám sát ta, ta có thể nói với ngươi vài câu đã không tồi, khuyên ngươi làm người phải lấy sự nghiệp làm trọng, ngươi còn châm chọc ta. Lão tử bồi ngươi khua môi múa mép không mệt sao, không thấy hôm nay có hơn hai ngàn người tới đây sao? Bên Thi Quỷ quốc sư ta chỉ bồi hắn hàn huyền một câu mà thôi, ta lại ở đây với ngươi cả nữa ngày, ngươi còn không biết đủ? Phá chuyện tình cảm của ta còn muốn cà khia sự nghiệp?
Mẹ nó, coi như nãy giờ ta chưa nói gì hết. Ta rất bận, làm gì có thời gian cùng ngươi nói chuyện phiếm chứ.
Vương Khả trừng mắt mắng.
Hoàng Soái Phi bị ăn mắng đến đơ người, mẹ nó, ngươi cùng ta không thân, vậy vừa rồi gọi ta là A Phi làm chỉ?
Ai phá chuyện tình cảm của ngươi chứ? Còn cà khịa sự nghiệp?
Không phải ngươi mới là người gợi chuyện trước sao? Liên quan gì tai Hơn nữa, ta vì chuyện kế tiếp muốn nói nên mới mào đầu vài câu, ngươi không nghe ra sao? Ngươi tự nhiên trở mặt, vậy lời kế tiếp ta nói như thế nào đây? Có thể làm theo trình tự hay không vậy?
Vương Khả đâm Hoàng Soái Phi vài câu, liền nhìn về phía mọi người.
- Các vị, có việc gì cứ nói thẳng, đừng vòng vo, các ngươi tứ phương hôm nay hẹn nhau đến đây, không phải vì bỗng nhiên lương tâm phát hiện muốn nguyện trung thành với U Nguyệt đi?
Có gì thì nói đại đi! Nhân dân Thi Quỷ đang nhìn kìa!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Vương Khả, Thi Quỷ hoàng triều hiện tại như rắn mất đầu, chúng ta đang thương thảo xem nên chọn ai làm người kế vị tiếp theo, ngươi mang theo U Nguyệt đến đây làm gì? Muốn kích động dân chúng, phá hư quy củ sao?
Khương Bính trầm giọng nói.
- Các ngươi là tới cầu hòa?
Vương Khả bỗng nhiên nở nụ cười.
- Cầu hòa gì chứ? Chúng ta là tới cảnh cáo ngươi, muốn tranh đoạt hoàng vị, thì phải chiếu theo qui củ mà làm, ngươi mà còn ở đây giở mấy trò hạ lưu, thì đừng trách chúng ta không khách khí!
Khương Bính lạnh lùng nói.
- Hạ lưu? Ai hạ lưu? U Nguyệt đưa anh hùng về nhà thì có vấn đề gì chứ? Trên không then với trời, dưới không then với đất, lại càng không thẹn với bá tánh Thi Quỷ, thì có gì không thể?
Vương Khả lạnh giọng quát.
- Không sai!
Vô số bá tánh bốn phía đi hùa theo.
Sắc mặt Khương Bính trầm xuống:
- Ngươi đây là kích động lòng dân! Yêu ngôn hoặc chúng!
- Đừng nóng vội, A Bính, các ngươi còn không phải là muốn ta nói vài lời, để các ngươi có chút cơ hội sao? Không thành vấn đề, chúng ta có thể nói!
Vương Khả cười nói.
- Là ngươi nói đó, còn nữa đừng gọi ta là A Bính!
Khương Bính trừng mắt nói.
- Đừng kích động, có chuyện gì cũng từ từ nói, có gì khó khăn đâu? Các ngươi hôm nay tới cũng tới rồi, mọi người đơn giản mở lòng tâm sự. Ta cũng muốn hiểu biết một chút, tứ đại trữ quân tự phong các ngươi rốt cuộc là có yêu cầu gì? Có cái gì đều có thể nói, không phải sao?
Vương Khả cười nói.
- Nói? Các ngươi lập tức theo chúng ta đi thi quỷ thần đô, nếu U Nguyệt muốn tranh đoạt hoàng vị, vậy chúng ta cho nàng cơ hội, chỉ cần nàng đủ thực lực!
Khương Bính trầm giọng nói.
- Đừng nóng vội, ta đã nói sẽ cùng các ngươi nói chuyện, ngươi nóng nảy như vậy làm gì? Ngươi xem loại chuyện cao siêu như ngôi vị trữ quân này sao có thể chỉ nói một hai câu đã xong được? Tới cũng tới rồi, mọi người cứ ở lại đây, trước làm quen hoàn cảnh, nghỉ ngơi một chút, dưỡng đủ tinh thần, chúng ta buổi tối lại nói tiếp?
Vương Khả cười nói.
Khương Bính, Thi Quỷ quốc sư, Tiền Võ Vương, Tôn Võ Vương tất cả đều trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, đồ lươn lẹo, ngươi thật sự muốn cùng chúng ta nói việc này sao?