Bất Diệt Thần Vương

Chương 1595: Đại công tử Hoàng Soái Phi




- Người nào?

Tướng sĩ thủ thành nhìn một đám người bay tới liền muốn ngăn cản.

- Là tai Thi Quỷ quốc sư trầm giọng nói.

Vừa nói, Thi Quỷ quốc sư vừa vung tay lên, đánh bay các tướng sĩ đang muốn tiến lên ngăn cản.

Đoàn người tiến thẳng đến quảng trường nơi Vương Khả đang đứng.

Vương Khả và U Nguyệt công chúa đã diễn thuyết xong liền trở về đại điện trong tiếng tung hô của bá tánh. Bỗng nhiên, đám người Triệu Võ Vương đạp bộ tới gần.

- Bảo vệ công chúa!

Triệu Võ Vương trầm giọng nói.

Đám người Mộ Dung lão cẩu, Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư tức khắc vọt đi lên, đem Vương Khả cùng U Nguyệt công chúa bảo hộ ở trung tâm.

- Hồi Tức khắc, bốn đội quân, gần hai ngàn người bay đến trên quảng trưởng.

- Là quốc sư? Bọn họ tới đối phó công chúa sao?

- Còn có Tiền Võ Vương và Tôn Võ Vương, bọn họ tới làm gì?

Không phải bọn họ đang tranh đoạt ngôi vị hoàng đế à?

- Ngay cả Khương Bính và Hoàng Soái Phi cũng tới đây. Tứ đại trữ quân tới hết?

- Đánh rắm, bọn họ mà là trữ quân gì chứ? Toàn là tự phong, một đám loạn thần tặc tử, chỉ có công chúa mới là trữ quân!

- Đúng vậy, bọn họ muốn tới tìm công chúa gây phiền toái sao?

Không được, chúng ta phải bảo vệ công chúa!

- Thề chết bảo vệ công chúa!

Sau cơn giật mình, lại nghe đám người của Vương Khả kêu la, bá tánh xung quanh lập tức chiến ý bừng bừng, nổi giận trừng mắt nhìn về phía hai ngàn người mới tới, khí thế liều chết chấn động trời xanh khiến quốc sư nhìn mà vẻ mặt không ngừng run rẩy.

- Í? Là Thi Quỷ quốc sư, thật đúng là đã lâu không thấy, hôm nay sao lại có thời gian rảnh tới tìm chúng ta vậy?

Vương Khả nhìn về phía Thi Quỷ quốc sư cười nói.

Thi Quỷ híp mắt nhìn về phía Vương Khả, đừng mẹ nó nói như kiểu chúng ta thân thiết lắm, lúc trước, là ai dùng Thiên Đạo giám thị Phù Không Thạch hố ta, nếu không phải hiện tại nhiều người ở đây, người đầu tiên ta xử chính là ngươi.

- A Bính, ngươi dạo này thế nào? Sao lại cùng một chỗ với Thi Quỷ quốc sư vậy?

Vương Khả tò mò nhìn về phía Khương Bính.

- Không được kêu ta là A Bính, ngươi không tư cách kêu A Bính, Vương Khả, ngươi muốn tìm chết à?

Khương Bính trừng mắt quát.

- Tính tình lớn như vậy làm gì? Gọi ngươi là A Bính mới có vẻ thân thiết! Thật là, không biết phân biệt tốt xấu!

Vương Khả khinh thường nói.

Khương Bính:

Vì cái gì mỗi lần ngươi mở miệng liền khiến ta điên máu? Mẹ nó!

- Hai vị này là?

Vương Khả nhìn về phía hai vị Võ Vương khác.

- Tiền thúc thúc, tôn thúc thúc!

Ủ Nguyệt công chúa nhẹ giọng nói.

Thần sắc hai Võ Vương phức tạp nhìn U Nguyệt thở dài, rồi khẽ liếc về phía Triệu Võ Vương.

- Các ngươi nhìn ta làm gì? Các ngươi cũng thấy ta hiện tại liền đứng về phía công chúa, ai muốn động đến công chúa, thì phải bước qua xác của ta! Triệu Võ Vương trầm giọng nói.

Sắc mặt hai đại Võ Vương trở nên khó coi.

- Đại, đại công tử!

Trương Thần Hư thần sắc phức tạp nhìn về phía Hoàng Soái Phi.

- Đại công tử?

Vương Khả nhìn về phía Trương Thần Hư.

- Không sai, vị này chính là đại công tử! Vương Khả, trước kia ta đã nói với ngươi, cha ta an bài tỷ của ta liên hôn với hắn... !

Trương Thần Hư cười khổ nói.

- Hử? Vậy ra ngươi chính là vị đại công tử đã an bài Hoàng Hữu Tiên đi Thập Vạn Đại Sơn ám sát ta lúc trước, sau lại sai Điền Sư Trung đi Thập Vạn Đại Sơn đối phó ta?

Vương Khả bỗng nhiên nhìn về phía Hoàng Soái Phi.

Lúc trước, phụ thân của Trương Lý nhi chọn cho nàng một vị hôn phu, Trương Lý nhi vì vậy mà rất bài xích đoạn nhân duyên này, sau đó dòng đời đưa đẩy khiến mình và nàng ở cùng nhau, việc này khiến vị đại công tử đây ghi hận trong lòng, phái người đi Thập Vạn Đại Sơn xử lý mình. Đó giờ chỉ nghe danh chứ chưa thấy mặt, hôm nay rốt cuộc gặp được.

- Không sai, chính là ta, kẻ hèn là Hoàng Soái Phi, ngươi là Vương Khả à? Thật đúng là ngoài ý muốn của ta!

Hoàng Soái Phi cười nói.

Nhìn không ra trên mặt Hoàng Soái Phi chút lửa giận nào, dường như hết thảy mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của hắn. Hắn tươi cười ôn hòa khiến Vương Khả nổi lên cảnh giác.

- Hoàng Soái Phi? Đẹp trai đến thăng thiên? Há! Tên này rất hợp với ngươi Vương Khả thần sắc cổ quái nói.

- Vẫn không bằng ngươi, nhận được cả sự ưu ái của U Nguyệt công chúa, thật là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.

Hoàng Soái Phi cười nói.

- Ngươi hâm mộ lắm hả?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

Hoàng Soái Phi hơi hơi mỉm cười:

- Ta đương nhiên hâm mộ, chỉ tiếc, thời gian ta gặp được công chúa không khéo, năm đó lần đầu tiên thấy công chúa là lúc gia phụ đến hoàng triều gặp nữ hoàng, khi đó U Nguyệt công chúa mới ba tuổi, công chúa còn nhớ rõ ta không?

U Nguyệt khẽ nhíu mày, như suy tư điều gì.

- Công chúa không nhớ rõ cũng bình thường, chỉ tiếc, mấy năm nay bận việc tu hành, rất ít tới Thi Quỷ hoàng triều, đợi gặp lại công chúa đã có người trong lòng, tại hạ cũng liền không có cơ hội! Bằng không, cũng không có khả năng cho Vương Khả ngươi nhặt tiện nghi!

Hoàng Soái Phi khảy khảy tóc mai cười nói.

- Ta nhớ ra rồi, lúc trước, phụ thân ngươi mang ngươi tới Thi Quỷ hoàng triều, là vì giúp ngươi cầu hôn, muốn cho ta và ngươi kết thân, sau đó, nương của ta không đồng ý!

U Nguyệt công chúa bỗng nhiên nhíu mày nói.

~ Trí nhớ công chúa thật tốt, lúc ấy nữ hoàng nói công chúa còn nhỏ, cho nên ta cùng nàng chỉ có duyên gặp thoáng qua.

Hoàng Soái Phi cười nói.

Vương Khả một bên nhướng mày, tên Hoàng Soái Phi này, hôm nay nhắc tới đề tài đó làm gì? Muốn lôi kéo công chúa à? Chẳng lẽ, hắn vọng tưởng rằng có thể cướp U Nguyệt từ tay ta sao? Đùa cái gì vậy!

- Thứ như duyên phận này, kỳ thật là một loại thiên mệnh, trời cao chú định ta cùng Ú Nguyệt sẽ bên nhau, cho nên dù có xảy ra chuyện gì thì chúng ta vẫn sẽ một lòng. Có vài người đã định sẵn chỉ là người qua đường thôi!

Vương Khả nhìn về phía Hoàng Soái Phi nói.

Hoàng Soái Phi hơi nhướng mày nhìn về phía Vương Khả, cười nói:

- Đúng vậy, có vài người đã định sẵn là người qua đường, nhưng còn chưa đi đến cuối cùng, ai biết kết quả sẽ như thế nào đâu?

Vương Khả, nếu như ta muốn theo đuổi U Nguyệt công chúa, ngươi sẽ không ngăn cản chứ?

Vương Khả sửng sốt, ngươi này bắt đầu cháy nhà mới ra mặt chuột? Hình như có vẻ nôn nóng quá rồi.