- Nói không chừng một ngày nào đó sẽ quay về thăm nữ nhi, lúc nữ hoàng trở về thăm nữ nhi, nhìn thấy ngươi nhu nhược vô năng như vậy, phi, chắc chắn sẽ càng thêm khinh thường ngươi!
Vương Khả mắng.
Triệu Vũ Vương không có để ý đến lời chửi mắng của Vương Khả, mà bỗng nhiên toàn thân run lên nói.
- Nàng sẽ còn trở về sao? Nàng sẽ còn trở về sao?
- Đương nhiên sẽ trở về, cái người đàn ông phụ tình Thiện Hoàng kia bà có thể không để ý, nhưng, đây là nữ nhi thân sinh của bà, là miếng thịt rớt xuống từ trên người bà, chỉ cần U Nguyệt thừa kế hoàng vị, thân làm mẫu thân, chắc chắn phải quay về rồi! Đến lúc đó, ngươi sẽ chào hỏi nữ hoàng như thế nào đây? Ngươi nói hi? Ta suýt chút nữa là hại chết nữ nhi của nàng rồi!
Vương Khả nhìn về phía Triệu Vũ Vương.
Sắc mặt Triệu Vũ Vương cứng đờ, mồ hôi lạnh trên trán nhất thời túa ra.
Lại nhìn U Nguyệt công chúa ở phía xa, nhất thời cảm nhận được năm vị chua, cay, đắng, ngọt, bùi đan xen trong lòng tràn ngập cảm giác hổ thẹn.
- Nhìn thấy chưa? U Nguyệt công chúa lợi hại cỡ nào! Người mà cứ đến thời khắc quan trọng lại bị tuột dây xích như ngươi có thể làm Nhân Hoàng sao? Lão Triệu, không phải là ta xem thường ngươi, mà thật sự là, cái dáng vẻ này của ngươi không thích hợp làm Nhân Hoàng! Chỉ có U Nguyệt công chúa mới là đại cứu tỉnh của mọi người!
Vương Khả tận tình khuyên bảo.
Giờ phút này nội tâm của Triệu Vũ Vương rất loạn, xoa xoa huyệt thái dương, suy tư.
- Để ta suy nghĩ một chút, để ta cân nhắc một chút, để ta suy nghĩ lại một chút!
Mắt Vương Khả sáng ngời, đây là sắp thành công rồi sao? Còn kém một bước nữa thôi. Vương Khả ầm thầm khoa chân múa tay.
- Lão Triệu, ngươi vẫn còn nghĩ cái rắm gì, ta đã nói rồi, tính cách của ngươi có vấn đề, vào lúc cần phải trái phải rõ ràng thì luôn không thể phân rõ, điển hình là bây giờ, ngươi do dự không quyết, đến khi thời cơ tốt đẹp nhất bị mất đi rồi, ngươi lại hối hận không kịp. Cái tính cách thích dây dưa chậm chạp không quyết này của ngươi phải sửa!
Vương Khả khuyên.
- Tính cách thích dây dưa cái gì chứ? Vương Khả ngươi cầm miệng, ta nói rồi, để ra suy nghĩ một chút, để ta suy nghĩ một chút, ngươi đừng có nói chen vào! Trì hoãn thêm một chút thời gian nữa thì làm sao? Đợi nhiều năm như thế rồi, còn thiếu chút thời gian này nữa sao? Một chút nữa thôi thì làm sao?
Triệu Vũ Vương trừng mắt nhìn Vương Khả Ngay tại lúc Triệu Vũ Vương trừng mắt nhìn Vương Khả hết mức.
- Piu! Ố phía xa xa, một vệt kim quang bay thẳng mà đến, trong nháy mắt đã đến phía trên quảng trường.
- Là mũi tên, công chúa cẩn thận!
- Bảo hộ công chúa!
- Dừng tay, tự tìm cái chết!
Trên quảng trường lập tức xuất hiệp một trận kinh hô.
Triệu Vũ Vương đang nổi cáu với Vương Khả bỗng nhiên nghe thấy tiếng la hét, nhanh chóng quay đầu.
Nhìn thấy, một mũi tên dài màu vàng trong nháy mắt chui vào trong đám người, hướng thẳng về phía U Nguyệt công chúa đang được người nhà của tù nhân chính đạo cảm kích mà tới.
- Phập!
Mũi tên xuyên thẳng vào giữa lưng U Nguyệt công chúa.
- AI U Nguyệt công chúa hét một tiếng thảm thiết.
- Đừng mà... !
Triệu Vũ Vương hoảng sợ rống to.
- UNguyệt... !
Vương Khả cũng kinh hoàng hét lên, ngay lập tức bổ nhào qua đó.
Âm!
Mũi tên lập tức nhắm tới giữa lưng của U Nguyệt công chúa.
- AI U Nguyệt công chúa hét thảm một tiếng.
- Đừng!
Triệu Vũ Vương hoảng sợ rống to.
- U Nguyệt !
Vương Khả cũng sợ hãi kêu lên, lập tức xông đến.
Âm!
Ngay tức khắc, một đám chiến tướng bao vây xung quanh U Nguyệt công chúa ở trung tâm.
- Cẩn thận, truy tìm hung thủ, ai dám ám sát U Nguyệt công chúa, bắt hắn tới đây!
Mộ Dung Lão Cầu gầm lên.
- Mở đại trận ra, mau, mở đại trận ra! Lại là một lão binh du côn kinh sợ nói.
- Mau, bảo hộ công chúa, ta đi lùng bắt hung thủ, mũi tên bắn tới từ hướng kia!
Mộ Dung Lão Cấu gào thét.
Gầm lên, Mộ Dung Lão Cẩu trong nháy mắt xông lên trời.
Vương Khả chạy tới trước mặt, mà Triệu Vũ Vương cũng lập tức chạy tới.
- U Nguyệt, ngươi đừng làm ta sợ, U Nguyệt!
Vương Khả hoảng sợ gọi.
Triệu Vũ Vương cũng kinh hoảng, quát:
- Bắt hung thủ, bắt hung thủ về đây, nhanh lên!
- Rõ!
Những chiến tướng được Triệu Vũ Vương mang đến hô lên.
- Vương Khả, ta không sao, Tử La tiên y đã chặn lại!
Ú Nguyệt công chúa an ủi.
Đúng là mũi tên kim sắc này cũng không làm U Nguyệt công chúa bị thương, lúc này thân mũi tên đã hơi nứt ra, rơi trên đất.
- Ha, ha ha ha, ngươi không sao thì tốt, làm ta sợ muốn chết, ngươi không sao thì tốt!
Vương Khả lập tức vui đến phát khóc nói.
Triệu Vũ Vương thấy U Nguyệt công chúa không có việc gì, cũng thở nhẹ một hơi, vẻ mặt kinh sợ.
- Rốt cuộc là kẻ đáng chết nào muốn giết công chúa? Thật đáng chết, ta phải tìm ra hắn, có chết cũng phải báo thù cho công chúa!
- Ai dám làm công chúa bị thương, ta muốn liều mạng với hắn!
- Buông ta ra, ta muốn đi tìm hung thủ!
Một đám tù nhân chính đạo lập tức bùng nổ. Chúng ta biết ơn công chúa, công chúa giúp đỡ ta ra sao, bây giờ lại có người muốn ám sát công chúa, nếu đúng là đâm nàng bị thương, chúng ta có chết cũng không bù đắp được sự áy náy lúc này.
Cũng may công chúa không sao, nhưng dù không sao, đại gia ——ỬỰỪ} P m⁄_————— — mm =—=nrrs=ee=s Nguyệt bị bại lộ? Các ngươi không biết tính bí ẩn của đại trận sao!
Vương Khả rống mắng.
- Là Triệu Vũ Vương vừa đến nói sẽ không hỗn loạn, nói hắn duy trì trật tự ở quân đội, Mộ Dung tướng quân mới đồng ý mở đại trận!
Một chiến tướng ở cách đó không xa ủy khuất nói.
Vương Khả lập tức trừng mắt nhìn Triệu Vũ Vương.
Vẻ mặt Triệu Vũ Vương cứng đờ, lúc ấy bản thân nói quá chắc chắn? Sao ta có thể ngờ tới, sẽ có người dám ám sát lúc đó!
- Do ta không tốt!
Lúc này Triệu Vũ Vương lại không phản bác, mà cắn răng nói.
- Để ta tìm, vừa rồi là ai bắn tên, bốn phía chiến tướng kiểm tra từng chút cho ta, nhất định phải tìm được hung thủ!
Triệu Vũ Vương gầm lên nói.
- RõI Các chiến tướng từ chiến tướng doanh vây lại đây lập tức nhận lệnh.