Sắc mặt Triệu Vũ Vương vô cùng khó coi, hiển nhiên cái khúc mắc này chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong tỉm. Con gái của tình địch, bản thân nhìn kiểu gì cũng chướng mắt?
- Kỳ thực, Triệu Vũ Vương, bây giờ thì ta bắt đầu hiểu nguyên nhân mà năm đó Thi Quỷ nữ hoàng lại chọn Thiện Hoàng mà không chọn ngươi rồi!
Vương Khả hít sâu một hơi nói.
- Ngươi nói cái gì?
Triệu Vũ Vương trầm giọng nói.
- Thiện Hoàng thích Thi Quỷ nữ hoàng, thích con người của bà, cho dù bà biến thành cái gì, cho dù bà hoàn toàn thay đổi, Thiện Hoàng vẫn sẽ không chùn bước mà thích bà. Ngươi thì khác, ngươi thích chỉ là nữ hoàng hoàn mỹ trong đầu ngươi, chứ không phải là nữ hoàng chân thật đứng trước mặt ngươi khi trước!
Vương Khả nói.
- Vương Khả, ngươi đang nói vớ nói vấn gì vậy?
Triệu Vũ Vương trừng mắt nói.
- Ta nói sai sao? Khi trước Thi Quỷ nữ hoàng không có biến đổi gì, chỉ là bởi vì bỗng nhiên trên người có nhiều thêm một vài thứ, không giống với nữ thần hoàn mỹ trong suy nghĩ của ngươi nữa, thì thái độ của ngươi với Thi Quỷ nữ hoàng đã thay đổi rồi, ngươi như vậy mà có thể gọi là thích Thi Quỷ nữ hoàng sao? Nhiều nhất chỉ có thể coi là muốn thân thể của bà mà thôi!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Mí mắt của Triệu Vũ Vương giật giật mãnh liệt, rất muốn phản bác lại Vương Khả, nhưng mà bản thân lại không biết nói như thế nào, cũng không biết cảm xúc của mình là gì, rất khó chịu.
- Không chiếm được thì sẽ mãi mãi rối loạn, được yêu thích thì sẽ ÿ vào có chỗ dựa mà không sợ gì! Ách, thật xin lỗi, câu này là theo thói quen mà hát ra rồi, nhưng đại khái chính là cái ý này.
Ngươi khinh thường đồ vật mà mình có, đợi đến khi mất đi rồi thì hội hận cũng không kịp! Lúc trước Thi Quỷ nữ hoàng ở bên cạnh ngươi cho nên ngươi không để tâm che chở thương yêu, kết quả đến lúc mất đi, ngươi hối hận chưa... !
Vương Khả nói.
Sắc mặt Triệu Vũ Vương vô cùng khó coi, quả thực, lúc trước sau khi Thi Quỷ nữ vương rời đi, Triệu Vũ Vương cực kỳ hối hận, ghét bỏ bà là ma? Không, nếu như có thể, Triệu Vũ Vương bằng lòng nhập ma, chỉ cần được ở bên cạnh Thi Quỷ nữ vương. Nhưng mà loại chuyện này không thể nói ra khỏi miệng, chỉ có thể chôn chặt trong tim, mỗi một lần đều tự mình uất ức buồn râu!
- Ngươi bà xích U Nguyệt công chúa, nhưng, ngươi cũng quan tâm đến U Nguyệt công chúa phải không?
Vương Khả nhìn Triệu Vũ Vương.
- Ngươi nói cái gì?
Triệu Vũ Vương trầm giọng nói.
~ Ta nhớ có một lần, khi vừa mới đến Thi Quỷ chiến tướng doanh, người của ngươi muốn thu phi thuyền của ta. Tại sao mà mặt mũi của bọn Mộ Dung Lão Cẩu cũng không có tác dụng, nhưng ngươi nhìn thấy ta, lại cho ta đi? Mặt mũi của ta lớn như vậy sao?
Không thể nào! Ta và ngươi lần đầu gặp mặt, vì sao ngươi lại phải đối tốt với ta như vậy?
Vương Khả nhìn về phía Triệu Vũ Vương.
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Bởi vì ta đã từng cứu Ö Nguyệt công chúa nên trong lòng ngươi tồn tại cảm giác biết ơn, mới cho ta mặt mũi đúng không? Còn nữa, ta đưa cho ngươi một tờ thánh chỉ giả, vậy mà hôm nay ngươi vẫn tới, rõ ràng là trong lòng ngươi có bài xích nhưng cũng có áy náy với U Nguyệt công chúa! Đúng không?
Vương Khả vừa cười vừa nói.
Triệu Vũ Vương híp mắt nhìn về hướng Vương Khả.
- Ngươi nghĩ nhiều rồi! Ta không có!
- Lão Triệu, ta biết, ta có thể biết U Nguyệt công chúa là nữ nhi của Thiện Hoàng, cũng là nữ nhi của Thi Quỷ nữ hoàng thì chắc chắn ngươi cũng nhìn ra, chỉ là, trong lòng ngươi quá mâu thuẫn rồi! Vừa bài xích U Nguyệt công chúa, lại vừa muốn bảo vệ U Nguyệt công chúa, cho nên năm đó dứt khoát không quản bất cứ thứ gì! Ngươi chính là quá rối rắm, cho nên rất nhiều lúc hiểu không rõ tình hình, đến cuối cùng tự mình hối hận không kip!
Vương Khả giả thích.
- Hừ, ngươi cho rằng, ngươi có thể nhìn thấu ta sao?
Triệu Vũ Vương lạnh lùng nói.
- Không phải sao? Ngươi ở cạnh Thi Quỷ nữ hoàng mấy trăm năm, nếu như ngươi chủ động một chút, vậy thì Thiện Hoàng nào có cơ hội chứ?
Nói không chừng ngươi với Thi Quỷ nữ hoàng đã sớm trở thành một đôi thần tiên rồi, là tự tính cách của ngươi có vấn đề, ngươi không đi ra giành lấy trong lúc còn có thể, ngươi còn trách ai?
Nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy cơ mà, ngươi thích thì phải đi theo đuổi, cùng lắm thì bị nữ hoàng tát cho một cái, lạnh nhạt một thời gian thôi, nói không chừng có thể thành công thì sao?
Vẻ mặt Vương Khả vô cùng xem thường nói.
Triệu Vũ Vương.
Tài Loại chuyện này, Triệu Vũ Vương chưa bao giờ nghĩ đến sao? Cọn mẹ nó, năm đó lúc biết lão tiểu tử Thiện Hoàng kia nhanh chân đến trước, thì đã hối hận không kịp rồi.
- Sau đó, khi Thi Quỷ nữ vương bị ép phải rời đi, ngươi con mẹ nó lại làm một con rùa rụt cổ ư? Ngươi không biết đứng ra nói giúp Thi Quỷ nữ hoàng hai câu sao? Ma? Ma cái con mẹ nó! Nữ hoàng có thân phận gì, một cái tin đồn bị thổi phồng, mà cũng dám ở trước mặt các ngươi cưỡng ép nữ hoàng lộ ra chân nguyên? Lúc đó, ngươi không biết đem những kẻ xấu kia đi chém à! Con mẹ nó, người ta đã ức hiếp đến trên đầu nữ hoàng rồi, mà ngươi lại đang làm cái gì? Nếu không phải biết tính cách của ngươi có vấn đề, ta đã bảo U Nguyệt đến tát cho ngươi một cái rồi!
Vương Khả trừng mắt nói.
Triệu Vũ Vương.
— 2Ì Vừa rồi bị Vương Khả trách mắng một phen, khiến cho Triệu Vũ Vương đối với thân phận tà ma của Thi Quỷ nữ hoàng không còn bài xích như vậy nữa. Giờ phút này bị Vương Khả trách tội về chuyện năm đó, Triệu Vũ Vương cũng được một phen tự trách mình. Đúng vậy, năm đó sao ta lại ngu như thế?
- Cuối cùng, ngươi rõ ràng là quan tâm người nữ nhỉ này của nữ vương, nhưng mà ta không biết là ngươi nghĩ cái gì, lại làm một con rủa rụt cổ, năm đó U Nguyệt suýt nữa thì chết rồi, ngươi lấy cái gì để báo đáp ân tình của nữ hoàng đây, sau này nếu có một ngày, ngươi có thể gặp lại nữ hoàng, thì ngươi còn mặt mũi nào nhìn bà đây? Ngươi còn mặt mũi nào không?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ta, còn có thể gặp lại nữ hoàng ư?
Triệu Vũ Vương bỗng nhiên nhìn về phía Vương Khả nói.
- Ngươi nhìn ta, ta cũng đâu có biết, nhưng, nữ hoàng còn sống là chắc chắn sẽ có cơ hội.