Bất Diệt Thần Vương

Chương 1587: Sự trung thành của Triệu Vũ Vương




- U Nguyệt, ngươi yên tâm, dù là ai, ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!

Vương Khả bảo vệ U Nguyệt ở bên người, nghiến răng nghiến lợi nói.

- Ta không sao!

U Nguyệt công chúa miễn cưỡng cười nói.

- Triệu Vũ Vương, khắp nơi này đều là quân lính của ngươi, ngươi để người của ngươi lập tức tìm mau lên, nếu không thích khách kia sẽ chạy mất!

Vương Khả nhìn Triệu Vũ Vương.

- Ta đã sắp xếp người rồi!

Triệu Vũ Vương trầm giọng nói.

Nói xong, Triệu Vũ Vương nhặt mũi tên kia lên, nhìn kỹ.

- Mũi tên này là của phủ Thi Quỷ quốc sư? Mặt trên còn có đánh dấu của phủ quốc sư?

Một chiến tướng trừng mắt nói.

Vẻ mặt Triệu Vũ Vương kinh hoàng, Thi Quỷ quốc sư sao?

Thi Quỷ quốc sư có thù với chúng ta!

Vương Khả biến đổi sắc mặt.

Triệu Vũ Vương cũng không kết luận luôn, mà cẩn thận kiểm tra, rốt cuộc, đánh dấu này quá rõ ràng đấy. Có thể là vu oan hãm hại không?

- Diêm La kình?

Đôi mắt Triệu Vũ Vương đột nhiên co lại.

- Diêm La kình gì?

Vương Khả hỏi.

- Bên trong mũi tên này có dấu vết xuyên qua của Diêm La kình, Diêm La kình là bí pháp đặc biệt của Thiên Sư điện của Diêm La Hoàng Triều, không sai được, chỗ này có dấu vết của Diêm La kình, thích khách kia là cao thủ của Nguyên Thần cảnh, truyền Diêm La kình vào mũi tên này, một mũi tên phóng tới là muốn lấy mạng của U Nguyệt công chúa!

Triệu Vũ Vương trừng mắt quát.

- Có ý gì? Thích khách của Thi Quỷ quốc sư lại là thích khách của Diêm La Hoàng Triều? Chẳng lẽ sợ U Nguyệt phá hỏng chuyện tranh đoạt Thi Quỷ hoàng vị của bọn họ?

Vương Khả trừng mắt nói.

Trong mắt Triệu Vũ Vương âm u biến động, người Diêm La Hoàng Triều ám sát U Nguyệt công chúa, lại giá họa cho phủ Thi Quỷ quốc sư?

- Vị trí mũi tên tập trung phóng tới ở bên kia tiên trấn!” Một chiến tướng quát ơ xa xa quát - Chỗ nào? Phong tỏa tiên trấn kia cho ta, ai cũng không được ra ngoài!

Triệu Vũ Vương gầm lên.

Giữa lúc gào thét, Triệu Vũ Vương xong lên trời đi thẳng về tiên trấn kia.

- U Nguyệt, chúng ta cũng qua xem! Rốt cuộc là ai dám ám sát ngươi!

Vương Khả kéo U Nguyệt xông thẳng tới.

U Nguyệt tự nhiên cùng Vương Khả xông lên trời, chỉ là, U Nguyệt công chúa không có một chút khẩn trương nào, tò mò nhìn một đám chiến tướng xông tới tiên trấn kia.

- Đau không?

Vương Khả nhỏ giọng hỏi U Nguyệt công chúa.

- Không đau chút nào!

Ủ Nguyệt công chúa lặng lẽ nói.

- Không đau thì tốt, nhưng mà, ngươi cũng đừng tỏ ra không sao, ít nhất phải nhíu mày một chút, lộ ra bộ dạng ưu sầu, cảm xúc của ngươi bây giờ không đúng!

Vương Khả nhỏ giọng nói.

U Nguyệt công chúa lập tức khắc biến đổi biểu tình một chút:

- Như vậy được chưa?

- Ừ, như vậy tốt hơn nhiều, đến lúc đó cứ như vậy! Yên tâm!

Vương Khả nhỏ giọng trấn an nói.

Đoàn người đi thẳng đến tiên trấn kia.

ầm ầm ảm!

Tiên trấn kia bây giờ cũng loạn thành một đoàn, Mộ Dung Lão Cấu mang theo một đám lão binh du côn xông thẳng tới, lập tức tập trung trong một lầu các.

- Lầu các này có khả năng lớn nhất!

Một cái chiến tướng kêu lên.

- Mổ ra! Âm!

Lầu các này ngay lập tức bị đập mở ra, lại nhìn thấy phía dưới lầu các có một lỗ hổng, giống như có dấu chân vội vàng rời đi.

- Hỏng rồi, hắn chạy rồi, lục soát nhanh, không cho hắn trốn khỏi tiên trấn, nhanh lên! Bao vây đi!

Mộ Dung Lão Cấu gầm lên.

- Mọi người không được nhúc nhích, chúng ta đang điều tra thích khách, tất cả người trong trấn không được nhúc nhích, sau khi chúng ta điều tra xong sẽ cho các ngươi động đậy, không để cho thích khách chạy mất!

Một chiến tướng quát lên.

~ Tu vi của thích khách ít nhất cũng là Nguyên Thần cảnh, tìm những người khả nghi!

Mộ Dung Lão Cầu quát.

Đám người nhanh chóng chạy về bốn phương tám hướng tìm.

- Bên này không có!

- Bên này cũng không có!

- Bên này không có!

Một đám chiến tướng, Thi Quỷ chiến tướng cũng ồn ào điều tra bên trong.

- Bên này của ta cũng không có!

Trương Chính Đạo từ trong đám người đi ra.

- Bên này của ta cũng không có!

Bên kia, Trương Thần Hư có về hốt hoảng đi ra.

Trương Chính Đạo nhìn Trương Thần Hư hốt hoảng, lập tức trừng mắt nhìn Trương Thần Hư, thứ đồ chơi gì, tố chất tâm lý thế này sao? Ngươi khẩn trương cái rắm.

Trương Thần Hư nhìn vẻ mặt của Trương Chính Đạo, vẻ mặt lập tức cứng đờ, biết bộ dạng của mình rất không tự nhiên.

- Trương Chính Đạo, vừa nãy ta bắn tên ám sát U Nguyệt công chúa, sẽ không bị lộ tẩy chứ, các ngươi này chơi cũng quá lớn đi?

Trương Thần Hư lo lắng nói.

- Tự nhiên một chút, ngươi khẩn trương cái rắm, lúc nãy Mộ Dung Lão Cẩu là người đầu tiên nhảy vào lầu các, giúp ngươi kiểm tra lại một lần, không thấy là đã phá hỏng cả lầu các sao, đảm bảo một chút dấu vết của ngươi cũng không có, tự nhiên một chút, việc này không liên quan đến ngươi! Quên tất cả mọi chuyện vừa rồi đi!

Trương Chính Đạo trừng mắt nói.

Trương Thần Hư:

Trương Thần Hư lúc này cũng ép xuống toàn bộ sự khẩn trương, tiếp tục theo đại gia cùng tìm thích khách.

Tới lúc này, Trương Chính Đạo và Trương Thần Hư đã hoàn toàn từ tìm hung thủ biến thành tìm hung giả rồi.

- Báo!

Triệu Vũ Vương lập tức chạy tới.

- Tìm được thích khách rồi sao?

Triệu Vũ Vương trầm giọng nói.

- Không ạ, có thể trong thời gian lúc đó, thích khách đã chạy ra khỏi tiên trấn!

Một tướng quân sắc mặt khó coi nói.

- Công chúa, người không sao chứ?

Mộ Dung Lão Cầu nhìn Vương Khả mang theo U Nguyệt công chúa từ xa bay tới.

- U Nguyệt không sao, tìm được thích khách rồi sao? Mẹ kiếp, để ta biết là ai, ta giết chết hắn!

Vương Khả rống mắng.

Trương Thần Hư ở dưới trừng mắt nhìn Vương Khả, mẹ nó, kỹ thuật diễn của ngươi và Trương Chính Đạo, quả nhiên là một loại!

Lúc này, Vương Khả cũng nhìn Trương Thần Hư, trong lòng lại là vừa lòng, tốt, diễn xong rồi, thích khách “chạy; chết không đối chứng, tiếp theo là nhìn biểu hiện của Triệu Vũ Vương.

Lúc Vương Khả nhìn về phía Triệu Vũ Vương, chờ lúc Triệu Vũ Vương chính thức nguyện trung thành U Nguyệt.

~ Tìm thấy thích khách rồi!

Không biết ai nói câu này.

- Thấy rồi?

Trương Chính Đạo, Vương Khả, Mộ Dung Lão Cầu trừng mắt.

Vẻ mặt của Trương Thần Hư cách đó không xa cũng cứng đờ, chuyện gì đây? Tìm thấy ta?

- Mang qua đây!

Triệu Vũ Vương lạnh giọng quát.

- Còn muốn phản kháng? Muốn chết sao?

Một chiến tướng quát.