Triệu Vũ Vương bước lên lầu các.
Vừa lên đến lầu các nhìn thấy U Nguyệt công chúa đang chờ.
- Quỷ U Nguyệt tham kiến Triệu thúc thúc.
U Nguyệt công chúa lễ phép nói.
Triệu Vũ Vương nhìn U Nguyệt công chúa rồi đáp lễ với vẻ mặt đây phức tạp.
- Công chúa có khỏe không?
- Có vị hôn phu của ta ở đây, mọi thứ đều tốt.
Ủ Nguyệt công chúa cười.
Triệu Vũ Vương nhìn về hướng Vương Khả trong lời nói của U Nguyệt công chúa, cái tên Vương Khả cả gan làm loạn và giả truyền thánh chỉ dụ mình đến.
Nhưng lúc này ông ta nhìn thấy Vương Khả đang xem sa bàn, trên sa bàn có rất nhiều đánh dấu thành trì. Vương Khả hình như đang cắm cờ nhỏ trên mỗi bộ sa bàn thành trì nhỏ.
- Chà, ngươi là Vương Khả? Ngươi có biết giả truyền thánh chỉ là đáng tội gì?
Triệu Vũ Vương lạnh lùng nói.
- Triệu Vũ Vương đợi một lát, ta cắm cờ xong thì đến giải thích với ngươi.
Vương Khả trả lời cũng không quay đầu lại.
- Hừ! Vương Khả, ta có xem qua tư liệu của ngươi. Có gì cứ nói thẳng chứ đừng vòng vo tam quốc, ta không có thời gian chơi đùa với ngươi.
Triệu Vũ Vương lạnh lùng nói.
Vương Khả lại không nôn nóng, Triệu Vũ Vương có thể đến đây chứng tỏ trước kia giả truyền thánh chỉ có hiệu quả. Ván bài tình cảm đã thành công, tiếp theo sẽ nói về nỗi niễm quê hương đất nước.
- Nếu Triệu Vũ Vương có hứng thú thì có thể đến xem. Ta không xác định được vị trí doanh trại chiến tướng Thi Quỷ mà chúng ta đang đứng ở trên sa bàn.
Vương Khả mở lời mời.
Triệu Vũ Vương chau mày bước đến trước.
- Đây là bản đồ lãnh thổ của Thi Quỷ Hoàng Triều, các thành trì lớn của Thi Quỷ Hoàng Triều sao? Ngươi cắm các loại cờ nhỏ để làm gì?
Triệu Vũ Vương trầm giọng nói.
- Cở nhỏ màu vàng tượng trưng cho các thành trì đã bị Đại Thiện Hoàng Triều chiếm đóng. Cờ nhỏ màu xám tượng trưng cho các thành trì đã bị Diêm La Hoàng Triều chiếm đóng. Cờ nhỏ màu trắng tượng trưng cho các trành trì đã bị Bạch Liên Hoàng Triều chiếm đóng, còn những cờ nhỏ màu đỏ này tượng trưng cho các thành trì đã bị chiến tranh hủy diệt. Ta đang cân nhắc, vị trí chúng ta đang đứng nên cắm cờ gì?
Vương Khả nói.
- Ngươi đang nói gì thế? Vương Khả, ngươi đúng là to gan. Ngươi dám nguyền rủa Thi Quỷ Hoàng Triều bị chia cắt?
Triệu Vũ Vương lạnh lùng nói.
- Triệu Vũ Vương, triển khai chiến lược và làm một vài nghiên cứu là chuyện rất bình thường, làm gì có chuyện nguyền rủa?
Chỉ là ta đang nghiên cứu tương lai của Thi Quỷ Hoàng Triều mà thôi. Có gì sai đâu, cũng có thể làm lại mà.
Vương Khả cười nói.
“Điều ngươi suy diễn chính là ba Hoàng Triều lớn Đại Thiện, Diêm La và Bạch Liên chia cắt thôn tính Thi Quỷ Hoàng Triều.
Triệu Vũ Vương lạnh lùng nói.
- Quân không có tướng, Nhân Hoàng thì chưa xác định. Đây chẳng phải là chuyện sớm hay muộn sao?
Vương Khả cười nói.
- Hỗn xược.
Triệu Vũ Vương trợn mắt nói.
- Triệu Vũ Vương, ta cũng không thân gì với ngươi nhưng người mắt sáng đều có thể nhìn ra Thi Quỷ Hoàng Triều đã ngã bệnh.
Nội bộ của Thi Quỷ Hoàng Triều rất hỗn loạn, ngũ đại trữ quân cùng tranh gianh ngôi vua. Bạch Liên Hoàng Triều như đại binh áp sát biên giới, giông bão kéo đến. Chuyện này ta không có thêu dệt thêm, cũng không nói bậy đúng không?
Vương Khả cười nói.
Triệu Vũ Vương sắc mặt u ám nhìn Vương Khả.
- U Nguyệt lấy cho bọn ta tách trà, Triệu Vũ Vương cũng đừng quá căng thẳng, ha ha. Lúc nãy ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, ta đang xem sa bàn, dùng bản đồ sa bàn để tạo cho ngươi cảm giác hồi hộp. Cũng không còn cách nào, lần đầu đón tiếp Triệu Vũ Vương nên ta không biết làm sao mở đầu cho thích hợp, làm như vậy có được không?
Vương Khả cười nói.
Triệu Vũ Vương tối sầm mặt, mẹ kiếp, lời mở đầu của ngươi chẳng phải là chuyện con người làm, ngươi có tin ta không kìm được sẽ đánh cho ngươi một trận?
- Vương Khả, ngươi dẫn công chúa đến đây rồi lại giả truyền thánh chỉ cho ta, là muốn ta giúp các ngươi sao? Chà, năm đó ta không giúp công chúa, ngươi nghĩ bây giờ ta sẽ phải bù đắp cả gia tộc và tất cả bè phái của ta để giúp đỡ các ngươi?
Triệu Vũ Vương lạnh lùng nói.
- Triệu Vũ Vương, ngươi cũng đừng quá kích động. Không sai, ta thừa nhận thánh chỉ đó là có cách nghĩ của ta. Nếu Triệu Vũ Vương muốn tranh giành ngôi vị Nhân Hoàng, đúng là chúng ta không có cơ hội. Ta sẽ khuyên U Nguyệt từ bỏ và viết một bức thư giúp ngươi tranh giành ngôi vị Nhân Hoàng, ngươi thấy thế nào?
Vương Khả cười nói.
- Ngươi nói cái gì?
Triệu Vũ Vương trầm giọng nói.
- Ngũ đại trữ quân giờ đây thì ai thật sự có thể vì nước vì đân?
Thi Quỷ Hoàng Triều trong lúc nguy hiểm nhất thì ai đã phòng thủ biên cương và bảo vệ đất nước? Là ai đã tranh quyền đoạt lợi không màng sống chết của nhân dân? Ai lên ngôi là phúc của bách tính? Ai lên ngôi là tai họa của bách tính? Chuyện này ta và U Nguyệt thấy rất rõ, U Nguyệt là công chúa của Thi Quỷ Hoàng Triều. Người kế vị duy nhất năm đó tuy bây giờ không có tư cách, không có ai giúp đỡ nhưng máu chảy trong xương cốt nàng vẫn là người Thi Quỷ, hay nói cách khác nếu Thi Quỷ Hoàng Triều là một gia đình thì trước đây là của mẹ nàng, bây giờ cũng xem như nàng đã trắng tay ra đi, nhưng nàng đã từng là chủ của gia đình này. U Nguyệt không muốn nhìn thấy gia đình này tan vỡ, không muốn nhìn thấy nhân dân vì vậy mà mất mạng. Đó là tâm huyết của mẹ nàng, sao nàng nhẫn tâm phá hoại được? Ngũ đại trữ quân hiện giờ chỉ có ngươi mới thực sự đang quan tâm đến gia đình này nên người từng làm chủ như U Nguyệt nếu không thể kế thừa thì cũng mong là ngươi sẽ kế thừa gia đình này.
Vương Khả nghiêm túc nói.
- Triệu thúc thúc, mời thúc uống trà.
U Nguyệt dâng trà.
Triệu Vũ Vương nét mặt phức tạp cầm tách trà.
- Ngươi không lừa được ta đâu, muốn đánh ván bài tình cảm để ta giúp U Nguyệt công chúa ư?
Triệu Vũ Vương lạnh lùng nói.
- Ta hiểu năng lực của Triệu Vũ Vương nên ta không muốn gạt ngươi, điều đó vô nghĩa, ta vòng vo để làm gì? Ta cũng nói thẳng, không sai, là ta muốn U Nguyệt được Triệu Vũ Vương giúp đỡ để tranh giành ngôi vị Nhân Hoàng nhưng nếu Triệu Vũ Vương không giúp cũng chẳng sao. U Nguyệt cũng đã viết sẵn tuyên ngôn giúp đỡ ngươi, sau này có thể giúp Triệu Vũ Vương có được sự giúp đỡ từ dư luận.
Vương Khả lấy ra một phong thư.