- Nhưng mà cái gì?
Tây Môn Thuận Thủy nghi hoặc nói.
- Lão sư bảo ta phải giữ kín chuyện này, nhưng nếu phụ thân nhất quyết hỏi thì hắn cho phép ta nói với phụ thân!
Tây Môn Tĩnh nhíu mày nói.
- Chuyện gì?
Tây Môn Thuận Thủy nghi hoặc nói.
- Lão sư bảo Thiện Thần Đô ta giúp đỡ hắn một việc, về Nhất hào Thần vương sản nghiệp viên, hắn nói... !
Tây Môn Tĩnh nhíu mày nói.
Thần sắc Tây Môn Thuận Thủy khẽ động:
- Chu Hồng Y và Nhiếp Thanh Thanh tới Thiện Thần Đô? Ở Nhất hào Thần vương sản nghiệp viên?
- A? Phụ thân, sao ngươi biết? Ta còn chưa nói mà!
Tây Môn Tĩnh kinh ngạc nói.
Tây Môn Thuận Thủy lại đặt bút lông xuống, nhíu chặt mày, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc. Ông ta trầm ngâm một lát, cuối cùng gượng gạo Cười.
- Thôi, Vương Khả đã dặn dò ngươi như vậy, chính là không muốn làm ta khó xử! Hắn nghĩ rất chu toàn, giờ này khắc này, chỉ có Thiện Thân Đô mới là chỗ cho hai tà ma kia tránh nạn! Thật đúng là buồn cười, tà ma trốn đến Thiện Thần Đô mới có thể an toàn ư? Ha ha ha, mà thôi, việc này coi như ta không biết! Ngươi cũng không cần nói vối ta!
Tây Môn Thuận Thủy miễn cưỡng cười nói.
Vẻ mặt Tây Môn Tĩnh cổ quái nhìn phụ thân, ngươi đã biết hết rồi, ta nói hay không nói cũng đâu còn quan trọng nữa!
- Một khi đã như vậy, ngươi chờ một thời gian rồi hãy đi Nhất hào Thần vương sản nghiệp viên. Chắc là Vương Khả có sắp xếp, trong khoảng thời gian này, ngươi chỉ cần ngăn cản bọn đạo chích tới phá hoại là được, không cần can thiệt quá sau, tránh để bị thương!
Tây Môn Thuận Thủy căn dặn.
- Sao? Bị thương? Phụ thân, bây giờ ta đã là Nguyên Thần cảnh cao giai, sao ta có thể bị thương ở Thiện Thần Đô?
Tây Môn Tĩnh không tin nói.
Tây Môn Thuận Thủy nhìn về phía cây Hiếu Tử côn ở cách đó không xa mà Tây Môn Tĩnh thường rút ra.
- Vâng, thưa phụ thân! Ta nghe ngươi!
Mặt Tây Môn Tĩnh co rúm lại!
Thiện Thần đô, số một khu công nghiệp thần vương, bên trong tầng hầm của một đại điện bí mật.
Chu Hồng Y ngồi khoanh chân, khắp người toát ra ngọn lửa hừng hực, ngọn lửa dường như muốn thiêu rụi Chu Hồng Y, làm cho Chu Hồng Y đau đớn vô cùng.
Mà giờ phút này, trên đỉnh đầu Chu Hồng Y, một đóa Bạch Liên đang chậm rãi xoay tròn, dường như đang điên cuồng hấp thu ngục hỏa toát ra từ trong cơ thể Chu Hồng Y, ngục hỏa màu đỏ chui vào trong đóa Bạch Liên, xoay một vòng, biến thành ngọn lửa màu trắng rồi lại một lần nữa quay trở lại vào trong cơ thể của Chu Hồng Y, lập tức toàn bộ cơ thể Chu Hồng Y được thả lỏng ra một chút. Dường như hỏa diễm bị nhất phẩm Bạch Liên chuyển hóa thành một loại năng lượng đặc thù bổ dưỡng cho Chu Hồng Y.
Nhiếp Thanh Thanh một bên ra sức thúc giục nhất phẩm Bạch Liên, giúp Chu Hồng Y luyện hóa ngục hỏa bên trong cơ thể.
- Hồng Y, ngươi có khá hơn chút nào không?
Nhiếp Thanh Thanh lo lắng nói.
- Tốt hơn nhiều rồi, Thanh Nhi, để cho ngươi phải chịu khổ rồi!
Chu Hồng Y tỏ vẻ cười khổ nói.
- Ta thì mệt cái gì chứ? Là Bất Giới hòa thượng mới mệt mỗi, mấy ngày trước đều là ông ta giúp ngươi luyện hóa ngục hỏa, hai ngày nay thấy ngươi chuyển biến tốt hơn, nên mới đổi sang cho ta!
Nhiếp Thanh Thanh trầm giọng nói.
"Bất Giới hòa thượng sao? Ông ta là một Phật Môn La Hán, vì sao lại giúp ta mấy cái tà ma này?
Chu Hồng Y nhíu mày nói.
- Hai ngày trước ta cảm nhận được sát tâm của ông ta, có điều, rất nhanh đã bị chính ông ta áp chế lại!
Nhiếp Thanh Thanh nhíu mày nói.
- Sát tâm? Bất Giới La Hán muốn giết ta?
Chu Hồng Y sắc mặt trầm xuống.
- Đúng, lúc ấy ta rất hoảng sợ, chuẩn bị ra tay, thế nhưng, Bất Giới hòa thượng cuối cùng lại không ra tay, còn nói là do chính ông ta tu tâm không đủ! Còn nói xin lỗi ta nữa!
Nhiếp Thanh Thanh nói.
- Ông ta tu tâm không đủ?
Chu Hồng Y khó hiểu nói.
- Ông ta nói đi theo phía sau Vương Khả, thật ra cũng là một kiểu tu tâm, hôm nay cứu ngươi cũng là do ông ta ở Độ Tâm Kiếp, nếu xuống tay với ngươi, liền sẽ khó phá tâm kiếp, ông ta cuối cùng cũng không động thủ, xem như là đã vượt qua tâm kiếp, tâm tình càng nặng hơn! Cũng xin lỗi chúng ta và cảm ơn chúng ta rồi!
Nhiếp Thanh Thanh nói.
Chu Hồng Y khẽ nhíu mày ~ Tên hòa thượng này, sao cứ nói lắm nhảm! Đồ đệ Giới Sắc của ông ta, không phải cũng là tà ma sao? Cứ theo dõi chúng ta để làm gì.
- Ách!
Nhiếp Thanh Thanh trầm mặc một trận.
- Nơi này là chỗ nào?
Chu Hồng Y hỏi.
- Bên ngoài Thiện Thần đô, phía dưới công ty Thần Vương! Là Vương Khả sắp xếp!
Nhiếp Thanh Thanh nói.
- Thiện Thần đô? Đây chính là trung tâm của chính đạo của Trung Thần Châu, ông ta sao lại để cho chúng ta tới đây? Ố đây nguy hiểm như thế nào chứ! Chu Hồng Y trừng mắt nói.
- Nghe lời Vương Khả đi, Vương Khả tuy rằng nói chuyện thỉnh thoảng khiến người ta rất tức giận, nhưng đối với chúng ta xem như là cũng không tệ!
Nhiếp Thanh Thanh an ủi nói.
- Chỉ có hắn ta thôi sao? Hừ Chu Hồng Y hừ lạnh một tiếng.
Rõ ràng, nhắc tới Vương Khả liền lập tức tức giận, nhưng cũng hiểu được rằng Vương Khả nhiều nhất cũng chỉ có thể lừa gạt chính mình, chắc là sẽ không tự hại bản thân mình đâu!
Chỉ là, bản thân là Thái Âm Ma Giáo Ma Long giáo chủ, tới nơi này thật sự là không có chuyện gì sao?
Ngay khi Chu Hồng Y nhíu mày, đột nhiên một luồng sát khí tập trung vào hai người.
- Không xong rồi, chúng ta đã bị Võ Thần Cảnh theo dõi, mau đi thôi!
Sắc mặt Chu Hồng Y biến đổi.
- Vương Khả bảo chúng ta bất luận như thế nào cũng không được nhúc nhích! Hãy nghe theo sự sắp xếp của hắn.
Nhiếp Thanh Thanh lập tức kéo Chu Hồng Y lại.
- Sắp xếp cái gì chứ? Đây là khí tức của Võ Thần Cảnh, đây là muốn lấy mạng của chúng ta!
Chu Hồng Y lo lắng nói.
Nhưng Nhiếp Thanh Thanh một tay vẫn một mực kéo Chu Hồng Y lại.
Ngay lúc này, nhất phẩm Bạch Liên trước mặt hai người bỗng nhiên phát ra âm thanh.
"Vương Khả, ngươi cho rằng, ngươi trốn đến Thiện Thần đô, ta sẽ không tìm được ngươi sao? Lúc này, ta chính là đã xâm thâm vào nhập Thiện Thần đô, cũng muốn lấy mạng của ngươi!
Giọng nói lạnh lẽo từ nhất phẩm Bạch Liên truyền ra.