Sắc mặt Tây Môn Tĩnh cứng đờ:
- Phụ thân, không lẽ ý ngươi là Vương Khả nói đúng? Ta đúng là sao Chổi, miệng quạ đen hả? Câu nói giỡn này mà cũng coi là đại vận đạo sao?
Dường như Tây Môn Thuận Thủy không đành lòng nói cho Tây Môn Tĩnh biết, nhưng trầm mặc một hồi, lại nói:
- Tính tình ngươi phóng túng, mặc dù vận mệnh ngươi đôi lúc không được như mong muốn, nhưng có lẽ, vừa vặn như thế mà con đường tu hành của ngươi cực kỳ thông thuận. Ngươi xem, ngươi đi theo Vương Khả mấy ngày nay, bây giờ đã đến Nguyên Thần cảnh cao giai, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, là có thể đến Võ Thần cảnh. Ngươi đột phá đến Võ Thần cảnh, sẽ dễ dàng hơn so với người khác!
Tây Môn Tĩnh trợn mắt nhìn về phía phụ thân:
- Phụ thân, chẳng phải ngươi không mê tín sao? Câu nói giỡn này mà ngươi cũng tin tưởng?
- Vi phụ vốn dĩ cũng không tin, thế nhưng... ! Thôi, có lẽ vi phụ đã suy nghĩ nhiều! Nhưng ngươi không phát hiện, từ nhỏ đến lớn ngươi cũng chưa có bằng hữu nào à?
Tây Môn Thuận Thủy nói.
- A, ta từng kết giao không ít bằng hữu, nhưng mà bọn họ cũng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cái này không liên quan với ta!
Tây Môn Tĩnh trừng mắt nói.
- Đúng vậy, chuyện này không liên quan tới ngươi! Có lẽ nương ngươi đã từng nói một câu, mạng ngươi quá cứng rắn, dễ khắc người! Cho nên... !
Tây Môn Thuận Thủy nhíu mày suy tư nói.
Mặt Tây Môn Tĩnh giật giật vài cái:
- Ta dễ khắc người?
- Nương ngươi đã từng nói, ngươi cần tìm người có mệnh cứng hơn mới có thể khắc chế được ngươi. Lúc trước vi phụ nhìn Vương Khả hát vang trên đường, thấy hắn cũng là người có đại vận đạo, cho nên ta mới bắt ngươi bái sư đi theo hắn. Sau này ngươi không cần bài xích Vương Khả, hắn đang giúp vi phụ chắn tai họa!
Tây Môn Thuận Thủy hít sâu một cái rồi nói.
Mặt Tây Môn Tĩnh nhăn lại:
- Phụ thân, có phải mỗi lần ngươi không cho ta đợi ở nhà vì sợ ta gieo tai họa cho ngươi? Ngươi đưa ta đến bên cạnh Vương Khả để ta gieo tai họa cho Vương Khả à? Không phải ngươi nói ta phải học cách đối nhân xử thế của Vương Khả sao? Chẳng nhẽ chỉ là nói chơi?
Tây Môn Thuận Thủy nhìn về phía nhi tử:
- Không cần để ý những chi tiết này, ngươi tiếp tục nói!
Tây Môn Tĩnh:
“sai Nói cái gì? Tiếp tục nói ta miệng qua đen, một Bạch Liên Thánh Sứ sống sở sờ lại kêu thành bốn cái sao?
- Nói đi!
Tây Môn Thuận Thủy nhíu mày nói.
Vẻ mặt Tây Môn Tĩnh co rúm lại nhưng vẫn tiếp tục kể lại một lần nữa những chuyện phát sinh ở Tuyết Ma Sơn.
Tây Môn Thuận Thủy vuốt chòm râu, nghiêm túc lắng nghe rồi gật đầu một cái:
- Vương Khả này, quả nhiên có bản lĩnh lớn, ngươi đi theo hắn là đúng rồi!
Mặt Tây Môn Tĩnh đen lại. Vì sao lúc này ta nghe phụ thân nói chuyện lại có cảm giác phụ thân đang gài bẫy Vương Khả nhỉ?
- Vương Khả đi Thi Quỷ Hoàng Triều, sao ngươi quay về?
Tây Môn Thuận Thủy nhíu mày nói.
- Vương Khả bảo ta trở về báo với ngài một câu. Hắn nói hắn có thể thu phục được Thi Quỷ Hoàng Triều!
Tây Môn Tĩnh nói.
- Sao có thể chứ? Lão sư ngươi ở Thi Quỷ Hoàng Triều một mình chiến đấu anh dũng, mà ngươi là học trò hắn, sao có thể trốn tránh trách nhiệm? Lão sư đang nỗ lực thì học trò phải đi theo bên cạnh để giúp đỡ chứ. Ngươi lập tức thu dọn hành lý, lên đường ngay, đi giúp lão sư ngươi!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
Sắc mặt Tây Môn Tĩnh nhăn nhó:
- Phụ thân, vì sao ta có cảm giác ngươi đuổi ta đi là để hố Vương Khả nhỉ?
- Nói bậy bạ gì đấy, ngươi là người có đại vận đạo. Ngươi không phát hiện, chỉ cần ngươi trải qua vài trận chiến sinh tử thì tu vi ngươi càng nhanh đột phá sao?
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- Hả? Hình như sau khi ta trở về từ Tuyết Ma Sơn, tu vi của ta lại tăng thêm một tầng! Không thể sao lại tăng cao?
Tây Môn Tĩnh nghi hoặc nói.
- Cho nên, ta muốn ngươi đi theo bên cạnh Vương Khả, yên tâm, Vương Khả đã đồng ý với ta, nhận ngươi làm học trò thì tự nhiên sẽ bảo hộ ngươi. Đôi khi Vương Khả nói ngươi hai câu cũng chỉ thúc giục ngươi thôi!
Tây Môn Thuận Thủy nói.
Tây Môn Tĩnh trố mắt nhìn về phía Tây Môn Thuận Thủy, phụ thân, sao ta có cảm giác ngươi và Vương Khả, giống như đang đá bóng vậy, cứ đá ta đi rồi đá ta lại nhỉ?
- Ta không biết Vương Khả ở đâu! Hắn không nói cho ta biết hắn muốn đi đâu!
Tây Môn Tĩnh nhíu mày nói.
- Gọi lão sư, tên Vương Khả là để cho ngươi gọi hả?
Tây Môn Thuận Thủy trừng mắt nói.
- Hừi Sắc mặt Tây Môn Tĩnh cứng đờ.
- Bây giờ Vương Khả đang ở đâu? Nếu ta đoán không sai thì chắc là hắn đi về phía tiền tuyến biên cương của Thi Quỷ Hoàng Triều, chắc là ở Thi Quỷ chiến tướng doanh!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- Hả? Phụ thân, sao ngươi biết?
Tây Môn Tĩnh kinh ngạc nói.
- Vương Khả có đại vận đạo, đồng thời hắn cũng có khả năng quan sát chiến lược. Ta nói hắn có tài làm Thừa tướng cũng không phải là lấy lệ đâu! Hắn có năng lực rất lớn! Hắn muốn giúp U Nguyệt công chúa trở thành nữ hoàng thì chỉ bằng việc cứu được một ít tù nhân chính đạo là không đủ, hắn cần một thanh đao, một thanh đao mà đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, thanh đao này phải nối thẳng với trung tâm quyền lực của Thi Quỷ Hoàng Triều! Hắn muốn đi tìm chuôi của tuyệt thế bảo đao!
Tây Môn Thuận Thủy híp mắt trầm ngâm nói.
- Tuyệt thế bảo đao? Bên kia có tuyệt thế bảo đao sao?
Tây Môn Tĩnh kinh ngạc nói.
- Triệu Vũ Vương!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- Triệu Vũ Vương? Triệu Vũ Vương hả? Ông ta có thần binh lợi khí sao?
Tây Môn Tĩnh khó hiểu nói.
- Không, chính là bản thân Triệu Võ Vương, chỉ cần được Triệu Võ Vương ủng hộ, U Nguyệt công chúa mới coi như chính thức bước vào trung tâm quyền lực của Thi Quỷ Hoàng Triều một lần nữa!
Tây Môn Thuận Thủy híp mắt nói.
- Là sao?
Tây Môn Tĩnh khó hiểu nói.
- Đi thôi, đi Thi Quỷ chiến tướng doanh, chắc là Vương Khả ở đó!
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
Tây Môn Tĩnh cũng không hoài nghi phụ thân, bởi vì người trong thiên hạ đều biết, Thừa tướng Đại Thiện Hoàng Triều, mắt nhìn thiên hạ và trí tuệ trong tầm tay nên ngay cả các đại nhân Hoàng Đô cũng không dám khinh thường đối với trí tuệ này.
- Nhưng mà... !
Tây Môn Tĩnh nhíu mày nói.