- Các vị, các vị nói không sai, U Nguyệt công chúa năm đó bị trục xuất khỏi Thi Quỷ Hoàng Triều, không, hẳn là bị đi đày, nhưng công chúa vĩnh viễn là công chúa của các người! Vĩnh viễn là Thi Quỷ Hoàng Triều công chúa. Có người nói, Thi Quỷ nữ hoàng là một tà ma, U Nguyệt công chúa cũng là tà ma, nhưng thực tế thì sao? Lúc U Nguyệt công chúa tru diệt Tuyết Ma Sơn đại trưởng lão, công chúa là người phe chính đạo, không thể nghi ngờ! Thứ hai, U Nguyệt công chúa cần gì phải quay về nơi Thi Quỷ Hoàng Triều thương tâm này? U Nguyệt công chúa ở Đại Thiện Hoàng Triều cũng là Thiện Hoàng nữ nhi, được Thiện Hoàng chuyên sủng, không ai không biết không ai không hiểu, tội gì phải liều chết đi cứu các ngươi?
Vương Khả nhìn về hướng những tù nhân chính đạo.
Đám tù nhân chính đạo đồng thời nhìn về phía U Nguyệt công chúa.
- Bởi vì U Nguyệt công chúa chưa từng quên thân phận của mình, nàng là Thi Quỷ Hoàng Triều công chúa, mẫu thân nàng nhập ma, nhưng công chúa vẫn theo chính đạo, công chúa vẫn là công chúa của các ngươi, vẫn là Thi Quỷ Hoàng Triều công chúa!
Vẫn là Thi Quỷ Hoàng Triều thái tử! Thi Quỷ Hoàng Triều thái tử sao có thể nhìn con dân của mình làm đồ ăn ở địa bàn của tà ma?
Mấy năm nay công chúa nghĩ bao nhiêu kế sách, vì cái gì? Chính là vì muốn cứu những người bị tà mà bắt trở về, chính là vì không muốn các ngươi biến thành đồ ăn! Công chúa hoàn toàn có thể không đi làm, Tuyết Ma Sơn đáng sợ bao nhiêu, các ngươi đều biết! Công chúa vì cứu các ngươi, suýt nữa thì đã chết ở Tuyết Ma Sơn, chúng ta đi theo tùy tùng công chúa cũng suýt chút nữa toàn quân bị diệt. Nhưng công chúa không hề oán hận, nhìn thấy các ngươi đã trở về, công chúa mới lộ vẻ tươi cười! Công chúa muốn nói cho các ngươi biết, các ngươi đã tự do, các ngươi không phải tiếp tục bị đám tà mà ăn thịt, các ngươi có thể đường đường chính chính mà làm người!
Vương Khả cao giọng hô lên.
Ba mươi bốn nghìn tù nhân chính đạo nghe Vương Khả cảm động miêu tả, rất nhiều người ê ẩm mũi, rất nhiều người rưng rưng mắt nhìn U Nguyệt công chúa, khó khăn cử động thân thể khô gầy như que củi của mình, quay về hướng U Nguyệt công chúa quỳ lạy.
- Đa tạ ân cứu mạng của công chúa!
- Đa tạ ân tái sinh của công chúa!
- Công chúa, ta là trụ cột trong nhà, nếu ta chết, nhà ta cũng sụp đổ, cảm ơn công chúa đã cứu cả nhà ta!
- Công chúa, ta nguyện đời đời kiếp kiếp tận trung với công chúa!
Bất kể nguyên nhân là thật lòng hay là do nỗi xúc động hiện giờ, càng ngày càng nhiều người cảm kích quỳ lạy với U Nguyệt công chúa.
- Mau dậy đi, không cần quỳ!
U Nguyệt công chúa nhất thời đỏ mặt ngượng ngùng nói.
- Các vị, công chúa rất vui mừng vì lời cảm ơn của mọi người, công chúa nói được nhìn thấy các ngươi về nhà, công chúa rốt cuộc không hề hổ theẹn với thân phận Thi Quỷ Hoàng Triều thái tử này, nhìn thấy các ngươi về nhà là công chúa đã thỏa mãn!
Vương Khả cao giọng nói.
- Đa tạ công chúa!
Rất nhiều người cảm động nói.
- Đồng thời ta cũng báo cho mọi người một tin tức tốt, bây giờ chúng ta đang ở ngay tại Thi Quỷ Hoàng Triều, ngay bên cạnh quân doanh ở biên cảnh, xung quanh có Thi Quỷ Hoàng Triều các đại quân doanh, có huynh đệ sinh tử của các ngươi, thân nhân các ngươi, tất cả đều ở bên ngoài, các ngươi lập tức có thể đoàn tụ với người nhà! Các ngươi lập tức có thể nâng cốc chúc mừng với thân bằng hảo hữu của mình!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Cái gì? Thật vậy ư?
Đám tù nhân chính đạo vui mừng nói.
- Các vị bình tĩnh một chút, bọn họ còn chưa biết các ngươi ở đây, là công chúa cố ý giấu họ!
Vương Khả trịnh trọng bảo.
- Tại sao?
Những tủ nhân chính đạo khó hiểu hỏi.
- Công chúa nói, nếu đã cứu các ngươi trở về thì muốn đưa các ngươi bình an về nhà đoàn tụ với thân nhân, mà không phải để các ngươi lại bị một số chuyện ngoài ý muốn, công chúa hy vọng sau này các ngươi có thể gia đình mỹ mãn, có thể sinh hoạt hạnh phúc, có thể trường thọ vô cương! Bởi vậy nên mới không nói cho bất kỳ ail Vương Khả nói.
- Tại, tại sao?
Đám tù nhân chính đạo không hiểu thắc mắc.
- Ta biết có một số người không hiểu lắm, nhưng có vài người hẳn đã đoán được. Trong các ngươi có người là gia chủ của đại gia tộc cũng có người là người thừa kế! Các ngươi bị tà ma bắt đi, gia tộc như rắn mất đầu, chắc chắn sẽ tuyển ra gia chủ mới, người thừa kế mới! Bọn họ nghĩ các ngươi đã chết, thừa kế tất cả của các ngươi. Nhưng các ngươi lại đột nhiên trở về, nhất định sẽ muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về mình, vậy có thể thành uy hiếp đối với gia chủ và người thừa kế mới của bọn họ không?
Các ngươi hiện giờ người nào cũng gầy khô như que củi, ốm yếu suy nhược, liệu có thể bị gia chủ hoặc người thừa kế mới làm hại không?
Vương Khả hỏi.
Trong đám tù nhân chính đạo có vài người sắc mặt khó coi.
- Mọi người không cần lo lắng, thứ gì của các ngươi sẽ vĩnh viễn là của các ngươi, ai cũng không lấy được! Công chúa phong tỏa tin tức cũng vì cho các ngươi nắm giữ quyền chủ động! Các ngươi có thể liên lạc với tri kỷ sinh tử của mình, liên lạc với những người chí thân của mình tới đón các ngươi, như vậy thì an toàn của các ngươi mới được đảm bảo!
Vương Khả trịnh trọng bảo.
- Công chúa suy tính chu toàn, đa tạ công chúa!
Đám tù nhân chính đạo lập tức cảm kích nói.
- Vậy nên các ngươi cứ tĩnh dưỡng hai ngày đi đã, khôi phục một ít nguyên khí, ta sẽ đem tin tức của các ngươi nhắn nhủ ra ngoài, các ngươi muốn gặp ai thì viết một bài tử, ta sẽ giúp các ngươi đưa ra ngoài, để người chí thân của các ngươi tới thăm các ngươi, tới đón các ngươi! Công chúa ở đây bảo vệ cho các ngươi, bảo đảm các ngươi có thể bình an về nhà!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Vâng, vâng, vâng, đa tạ công chúa!
Những tủ nhân chính đạo cảm kích nhìn về phía U Nguyệt công chúa.
U Nguyệt công chúa đỏ mặt, hiển nhiên là được các tù nhân chính đạo mang ơn nên có hơi ngượng ngùng.
Ác Thần đô, Ác Thần điện.
Ác Hoàng ngồi trên ghế rồng, trong lòng ôm một cái tã lót. Nghe hoàng thiên phong trong đại điện bẩm báo.