- Mổ đại trận ra, bây giờ Thi Quỷ chiến tướng doanh phong bế, bất kỳ kẻ nào cũng không được phép ra vào!
Mộ Dung Lão Cầu phân phó.
- Vâng!
Đám chiến binh đóng quân ở đây đáp một tiếng.
Thi Quỷ chiến tướng doanh có một tòa cung điện, để bọn họ vào ở tạm.
Khi sang ngày thứ ba, trong một gian đại điện ở Thi Quỷ chiến tướng doanh, U Nguyệt công chúa từ từ mở mắt.
- U Nguyệt, cuối cùng ngươi đã tỉnh rồi à? Tốt quá rồi!
Vương Khả kinh ngạc mừng rỡ định đi ôm U Nguyệt trên giường.
Râm!
AI Vương Khả bị hào quang màu tím bao quanh người U Nguyệt công chúa đánh bay ra ngoài.
- Vương Khả?
U Nguyệt công chúa bị tiếng động rất to kia làm giật mình tỉnh táo hơn hẳn.
Vương Khả bò ra khỏi đống tường đổ nát, mặt mũi nhăn nhó.
- Cái Tử La tiên y này cố ý hả? Lúc trước ôm ngươi chẳng có việc gì, bây giờ chỉ tới gần một chút đã đánh bay ta ra? Có phải có hệ thống trí năng phân biệt không đấy? Hay là ngươi cố ý nhằm vào ta?
Sắc mặt của Vương Khả khó coi nói.
~ Ta cũng không biết! E rằng chỉ có thể nắm tay!
U Nguyệt công chúa hiểu lí do, lập tức mỉm cười.
- Nắm tay thì nắm tay, U Nguyệt, bây giờ thấy thế nào? Ngươi ngủ nhiều ngày rồi, bị nhập ma có di chứng không?
Vương Khả lo lắng hỏi.
U Nguyệt công chúa chậm rãi ngồi dậy, nhắm mắt điều tức, cảm nhận cơ thể mình một lát, sau đó khẽ nhíu mày.
- Làm sao vậy? Có di chứng gì à?
Vương Khả lo âu hỏi.
- Mỗi lần ta nhập ma, tu vi đều sẽ tăng lên rất nhiều, bây giờ ta đang ở Nguyên Thần cảnh đỉnh phong!
U Nguyệt công chúa cau mày đáp.
Vương Khả:
—... Ì Đây, đây coi như là nỗi muộn phiền của hạnh phúc hả?
- Vậy thì có gì không tốt à?
Vương Khả không yên lòng hỏi.
- Ta không biết, nhưng ta cảm giác, nếu ta lại nhập ma thêm lần nữa, có lẽ sẽ đột phá đến Võ Thần cảnh!
U Nguyệt công chúa cau mày đáp.
Vương Khả:
—,.] Lời này của ngươi ngàn vạn lần đừng để đám già kiêu binh ngoài kia nghe được, bằng không bọn họ chắc chắn sẽ tức giận phất tay áo bỏ đi.
- Được rồi, nếu thân thể không sao thì đi thôi, bên ngoài đã chờ ngươi nhiều ngày, bắt đầu cứu người!
Vương Khả hít sâu một cái bảo.
U Nguyệt công chúa lại kiểm tra thân thể lần nữa, phát hiện cũng không có gì lo ngại nữa liền đi theo Vương Khả ra khỏi đại điện.
Ngoài đại điện, đám người Mộ Dung Lão Cẩu đang chờ.
- Vương Khả? Mới nãy xảy ra chuyện gì thế? Sao có tiếng động lớn như vậy?
Mộ Dung Lão Cầấu hiếu kỳ hỏi.
- Không có gì, không cần để ý đâu! Bắt đầu đi, sân bãi chuẩn bị xong chưa?
Vương Khả lắc đầu.
- Chỉ chờ các ngươi thôi!
Mộ Dung Lão Cấu đáp.
Đoàn người đi tới một đại giáo trường trong sơn cốc. Vương Khả lấy ra Đại La Kim Bát!
- Đại La Kim Bát, thả ra đi!
Vương Khả mở miệng nói.
VùI!
Đại La Kim Bát rung lên, lập tức biến lớn, từng cái tượng băng chui nhanh ra khỏi miệng Đại La Kim Bát. Chớp mắt đã nằm chỉnh tề trên đại giáo trường.
Ba mươi bốn nghìn cái tượng băng nhẹ nhàng hạ xuống. Đại La Kim Bát lại trở về trong tay Vương Khả.
- U Nguyệt, ngươi tới đánh thức đi! Lão Niếp bảo rằng, điểm vào giữa mày của bọn họ sẽ giải được thuật pháp của tượng băng!
Vương Khả dặn.
U Nguyệt công chúa gật đầu, đưa tay làm theo.
Choang!
Đỉnh đầu của tượng băng đầu tiên được U Nguyệt công chúa chạm vào, trong nháy mắt toàn thân tượng băng của người nọ đều hòa tan ra.
- Đừng ăn ta, đừng ăn ta!
Người nọ tỉnh lại rồi đột nhiên sợ hãi kêu lên.
Choang choang choang!
U Nguyệt công chúa dùng pháp thuật, nhanh chóng phát ra uy lực, điểm từng cái tượng băng một, thì thấy các tượng băng lần lượt hòa tan nhanh chóng, từng người tù nhân chính đạo tỉnh lại.
- Cứu với, đừng ăn ta!
- Đừng rút máu ta, cha ơi cứu con!
- Thả ta về, thả ta về!
- Ta là Thi Quỷ Hoàng Triều Triệu gia tử tôn, các ngươi không được làm vậy với ta!
Sau khi từng tiếng kinh hoàng la lên, mấy người tù nhân chính đạo dường như mới nhận ra trước mắt không phải khung cảnh mình nghĩ.
Một nữ tử đang nhanh chóng đánh thức từng cái tượng băng một.
- Đây là đâu vậy?
- Là U Nguyệt công chúa, ta biết, là U Nguyệt công chúa!
- Chúng ta đang ở nơi nào? Hình như không phải trên Tuyết Ma Sơn?
- Công chúa? Sao công chúa lại ở nơi này?"
Từng giọng nói nghi vấn truyền đến, cả cái sân rộng nhanh chóng trở nên huyền náo.
- Các vị bình tĩnh, các vị, các vị an toàn rồi!
Vương Khả hô to một tiếng.
Nhất thời, những người tỉnh lại đều nhìn về phía Vương Khả.
- Mấy ngày trước, U Nguyệt công chúa lãnh đạo chúng ta lặng lẽ đánh lén vào Tuyết Ma Sơn, U Nguyệt công chúa còn tự mình chém chết Tuyết Ma Sơn đại trưởng lão, mới liều mạng cứu được các ngươi ra! U Nguyệt công chúa cũng vì cứu các ngươi mà bị trọng thương hôn mê mấy ngày mấy đêm, hôm nay vừa tỉnh lại, chuyện đầu tiên là muốn đánh thức các ngươi!
Vương Khả cao giọng nói to.
Đám tù nhân chính đạo trợn mắt nhìn về phía Vương Khả.
- Ta, ta nghe được cái gì? Chúng ta được cứu?
- Là U Nguyệt công chúa cứu chúng ta ư?
- Là thật sao? Ta không nằm mơ chứ?
- Ngươi đánh ta thử xem, ta chắc chắn đang nằm mơ!
Từng người tù nhân chính đạo vẫn như không dám tin, bắt đầu từ khoảnh khắc họ bị tà ma bắt đi, tất cả mọi người đều cho rằng mình đã xong đời, cũng không còn cơ hội trở về nữa.
Hôm nay, chúng ta được cứu?
Từng người tù nhân chính đạo lục tục tỉnh lại, ba mươi bốn nghìn người, U Nguyệt công chúa cũng phải bỏ công sức một phen mới làm mọi người tỉnh lại hết.
Mà giờ khắc này, các tù nhân chính đạo chuyển lời cho nhau, cũng tự hiểu rằng mình cuối cùng đã được cứu, rất nhiều người nhất thời mừng đến chảy cả nước mắt.
- Công chúa? Đa tạ công chúa!
- Đa tạ U Nguyệt công chúa!
- Công chúa, chẳng phải người đã bị trục xuất khỏi Thi Quỷ Hoàng Triều rồi ư?
- Công chúa bị trục xuất? Tình huống gì đây? Ai trục xuất công chúa?
- Công chúa là nữ nhi của nữ hoàng à?
Từng giọng nói ngờ vực truyền ra, hiển nhiên ba mươi bốn nghìn người không phải bị bắt cùng lúc, mà là trải qua các thời kỳ của Thi Quỷ Hoàng Triều. Mọi người bàn tán với nhau, cũng đã dần dân bổ sung đủ thông tin.
Đám người Vương Khả cũng không sốt ruột, mà kiên trì đợi một hồi lâu, mọi người mới từ từ yên tĩnh lại.