- Còn có ba vị Võ Thần cảnh, được Thi Quỷ nữ hoàng khi trước phong làm Võ Vương, thân phận Vương tước, Triệu Tiền Tôn Tam đại Võ Vương, vị này chính là Triệu Vũ Vương!
Trương Chính Đạo ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích.
- Đại Thiện Hoàng Triều Lễ Bộ thị lang, thay mặt Chiến Thần Điện Chiến Thần, Vương Khả, ra mắt Triệu Vũ Vương!
Vương Khả hơi thi lễ.
Triệu Vũ Vương nhìn chằm chằm Vương Khả một lúc:
- Ngươi chính là Vương Khả?
- Triệu Vũ Vương biết ta ư?
Vương Khả hiếu kỳ hỏi.
Triệu Vũ Vương híp mắt nhìn chăm chú vào Vương Khả một lúc lâu nữa rồi hít sâu:
- Được rồi, các ngươi muốn vào ở chiến tướng doanh, vậy đi thôi!
- Triệu Vũ Vương đúng là bình dị gần gũi, đa tạ Triệu Vũ Vương!
Vương Khả khẽ cười nói.
Triệu Vũ Vương lại chẳng để ý tới Vương Khả nữa, mà dậm chân bay về.
Triệu Vũ Vương vung tay lên với các thân vệ, lập tức tướng sĩ bốn phía dồn dập tản đi, hiển nhiên đã chấp nhận cho phi thuyền thông hành, không ngăn cản nữa.
Đám người Mộ Dung Lão Cấu trừng mắt nhìn Triệu Vũ Vương rời đi, từng người đang mang vẻ mặt phức tạp.
- Vương Khả, ngươi biết Triệu Vũ Vương à?
Mộ Dung Lão Cấu tò mò hỏi.
- Lần đầu gặp!
Vương Khả lắc đầu.
- Lần đầu gặp? Tại sao Triệu Vũ Vương thấy ngươi liền chấp nhận thông hành? Cả đám chiến tướng chúng ta lấy thân phận của Chiến Thần Điện ra mà cũng vô dụng, sao thấy ngươi thì lại cho ngươi ưu đãi vậy?
Mộ Dung Lão Cầấu hiếu kỳ hỏi.
- Có khi do trông ta khá đẹp trai, thoạt nhìn giống người tốt hơn đấy!
Vương Khả suy nghĩ một lát rồi đáp.
Mộ Dung Lão Cầu co quắp mặt mũi, ý của ngươi là chúng ta xấu xí không giống người tốt hả? Mẹ kiếp ngươi có thể đừng không biết xấu hổ như vậy không?
- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, đi đến Thi Quỷ chiến tướng doanh đãi Vương Khả lập tức cắt ngang suy nghĩ của đám người.
Mọi người tối sầm mặt điều khiển phi thuyền, bay về phía một sơn cốc to lớn cách đó không xa, Thi Quỷ chiến tướng doanh.
- Vương Khả! Hai người Nhiếp Thanh Thanh và Chu Hồng Y là tà ma, chẳng phải trước đấy ngươi đã để Tây Môn Tĩnh với Bất Giới hòa thượng mang họ đi rồi à? Trên phi thuyền của chúng ta không hề có tà ma, tại sao lúc nãy không để cho kiểm tra? Kiểm tra một chút thôi mà, cũng có sao đâu!
Trương Thần Hư thắc mắc.
Đám người Vương Khả, Mộ Dung Lão Cẩu, Trương Chính Đạo đồng thời nhìn về phía Trương Thần Hư như nhìn kẻ ngu sĩ.
- Cái gì? Cái gì vậy? Ta nói sai gì à? Nhập quan kiểm tra là chuyện rất bình thường mà, chúng ta không có gì phải che giấu thì sợ cái gì?
Trương Thần Hư trợn mắt khó hiểu hỏi.
- Tiểu Hư à, ngươi còn trẻ lắm!
Vương Khả vỗ vỗ vai Trương Thần Hư.
- Cái gì mà ta còn trẻ lắm? Ta đâu có nói sai?
Trương Thần Hư cau mày nói.
- Trương Chính Đạo, ngươi giải thích cho đệ đệ ngươi đi!
Vương Khả nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Lần này mục đích nghĩ cách cứu viện tù nhân chính đạo là gì?
Trương Chính Đạo nhìn về phía Trương Thần Hư.
- Hừ, chẳng phải vì nữ nhân kia à... Vì để đám tù nhân chính đạo đó cảm kích U Nguyệt công chúa, để U Nguyệt công chúa được gia tộc của đám tù nhân chính đạo đó ủng hộ, làm bước đệm cho việc kế thừa ngôi vị hoàng đết Trương Thần Hư hơi bực bội đáp.
- Bởi vậy đó, cứu tù nhân chính đạo là U Nguyệt công chúa thi ân! Nếu U Nguyệt công chúa còn chưa kịp tự mình thi ân mà đám tù nhân chính đạo này đã bị tìm ra, bị đánh thức ngay chỗ này, như vậy phần ân cứu mạng này sẽ bị chia ra. Tuy nói cứu người phải thi ân không quên đền đáp, nhưng chúng ta liều mạng giúp U Nguyệt công chúa giành lấy một phần đại ân, dựa vào đâu mà phải chia sẻ với người khác? Triệu Vũ Vương họ chẳng làm gì, dựa vào đâu mà cũng được một phần công lao?
Trương Chính Đạo giải thích.
- Hả? Nhưng, nhưng mà... !
Trương Thần Hư lộ vẻ mặt kỳ lạ nói.
- Cứu tù nhân chính đạo là công lao của một mình U Nguyệt công chúa, cần công chúa tự mình đánh thức những tù nhân chính đạo đang đóng băng! U Nguyệt công chúa là ân nhân cứu mạng của đám tù nhân chính đạo này, có ân tái sinh! Ngươi bị choáng đầu đấy à, rõ ràng là đồ của mình, dựa vào đâu mà phải chia cho người khác một phần?
Trương Chính Đạo giải thích tiếp.
- Nhưng mà, dù bây giờ bị đánh thức thì cũng không xóa được sự thật là U Nguyệt công chúa mang chúng ta đi cứu bọn họ mà?
Trương Thần Hư cau mày đáp.
- Không giống đâu, toàn ơn với nửa ơn là khác nhau, người có ơn tất báo thì dù ơn huệ lớn nhỏ cũng sẽ báo đáp U Nguyệt. Nhưng nếu là người tính cách lạnh lùng thì sao, sẽ lấy cớ nửa ơn để lảng tránh không báo đáp U Nguyệt, lắng tránh còn tốt, ít nhất sẽ không phá hoại. Nhưng nếu là lấy oán trả ơn thì làm sao bây giờ? Lòng người không lường được đâu, ai biết cứu về là người tốt hay xấu? Nửa ơn vẫn có nguy hiểm, nhưng nếu toàn bộ ơn thì sẽ không có nguy cơ lớn lắm, dù là người tính cách lạnh lùng ít nhất cũng sẽ cố kỵ cái nhìn của người xung quanh với hắn, khiến hắn không dám trắng trợn lấy oán trả ơn! Nói thí dụ như, chúng ta cứu một gia tộc tử đệ bên trận doanh kẻ thù, nếu hắn dám lấy oán trả ơn với U Nguyệt thì tuy trong thời gian ngắn lập công với gia tộc, nhưng sau đó hắn cũng sẽ bị chính gia tộc của mình ghét bỏ, đề phòng! Bởi vậy nên mới không giống đấy!
Vương Khả giải thích.
- Ấy, rắc rối như vậy à?
Trương Thần Hư trợn mắt.
- Đương nhiên rồi, lần này vì có thể tranh đoạt Thi Quỷ hoàng vị cho U Nguyệt, ta chắc chắn phải tính toán hoàn hảo từng bước mới được!
Vương Khả gật đầu.
- Hừ, với tỷ của ta ngươi cũng chẳng để ý như vây, ta phải nói cho tỷ ấy! Ngươi cứ chờ coi!
Trương Thần Hư lườm Vương Khả.
Mặt Vương Khả tối sẩm lại:
- Tỷ ngươi bảo ngươi theo ta học tập, ngươi đến học mách lẻo đấy hả?
Thi Quỷ chiến tướng doanh!
Chiến tướng doanh là chỗ trú quân của Chiến Thần Điện ở biên giới chính đạo các đại Hoàng Triều! Thông thường chỉ khi có chiến sự lớn mới có chiến tướng tới đây hỗ trợ.
Phi thuyền hạ xuống chiến tướng doanh, Thi Quỷ chiến tướng doanh có chiến binh tới đón tiếp, thấy là đám người Mộ Dung Lão Cầu thì những chiến binh lập tức hành lễ cung kính.