- Ngươi nhìn ta cũng không có ích gì, ta không hút được!
Đại La Kim Bát im lặng một hồi rồi nói.
Vương Khả.
—zuà| Lúc này không cần nói đến đám đệ tử Tuyết Ma Sơn, mà ngay cả Nhiếp Thanh Thanh, Mộ Dung Lão Cấu, Tây Môn Tĩnh đều lộ rõ vẻ mặt kỳ quái nhìn Vương Khả.
- Vương Khả, có phải ngươi bị động kinh rồi không, ai nói với ngươi Đại La Kim bát có thể cưỡng chế hút người vậy?
Mặt Nhiếp Thanh Thanh lộ rõ vẻ cổ quái nói.
Sắc vặt Vương Khả vô cùng khó coi, trách mình quá tin tưởng vào phim truyền hình trên trái đất, nhưng mà rõ ràng cũng là Bát Cửu Huyền Công, Trương Chính Đạo cũng biết bảy mươi hai phép biến hóa mà, cái Đại La Kim Bát này này sao lại như vậy chứ?
- Được rồi, các vị, ta là bị Đại La Kim Bát lừa rồi, những lời vừa nãy, coi như ta chưa nói gì hết nha! Chúng ta làm lại từ đầu!
Vương Khả chấn chỉnh lại cảm xúc ngay lập tức.
Đại La Kim Bát.
“| Mẹ nó, ta lừa ngươi khi nào chứ? Là ngươi tự mình nói hươu nói vượn, còn vu cáo cho ta làm gì? Mẹ kiếp, có thể nào đừng đem toàn bộ chuyện xấu đổ lên người ta được không?
- Vương Khả, ngươi đang cố ý kéo dài thời gian đúng không?
Ngươi cho rằng, ngươi ở đây kéo dài thời gian thì có thể trốn thoát sao? Hừ, ngươi càng kéo dài thời gian thì chết sẽ càng thảm, Bạch Liên Thánh Sứ sẽ mau chóng về tới thôi, các ngươi có cánh cũng khó mà thoát được!
Một Tuyết Ma Sứ lạnh lùng nói.
- Vừa nãy chỉ là ngoài ý muốn thôi, các vị đừng nóng vội, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm ta, ta cũng có thể đoán được các ngươi là đang kiêng ky đóa phật nộ hồng liên này mới không xông lên! Không sao, khi nãy ta nói rồi, chỉ là hiểu lầm thôi, để bồi thường cho việc lúc nãy mọi người bị dọa sợ, ta phát cho mọi người ít hồng bao để an ủi nhé. Coi như là bồi thường một chút cho mọi người khi nãy bị dọa sợ đi!
Vương Khả nhìn đệ tử Tuyết Ma Sơn đang vây quanh bốn phương tám hướng nói.
Đệ tử Tuyết Ma Sơn trừng mắt nhìn Vương Khả, con mẹ nó đây là bị bệnh thần kinh à? Trong lúc hai bên đang giằng co ngươi lại muốn phát hồng bao cho bọn ta? Đây là cái logic gì vậy? Tại sao bọn ta xem không hiểu?
Phát chút lì xì để giảm bớt kinh ngạc được không?
Đừng nói đến Tuyết Ma đệ tử đang vây ở xung quanh mà đến cả những người như Mộ Dung Lão Cầu cũng trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Vương Khả, ngươi mắc bệnh khó chữa rồi sao? Bây giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn phát bao lì xì chứ?
Mộ Dung Lão Cẩu trừng mắt nói.
Vương Khả mặc kệ Mộ Dung Lão Cẩu nhưng lại nhìn về phía Nhiếp Thanh Thanh.
- Lão Nhiếp giúp một tay đi, giúp ta đỡ U Nguyệt một lúc để ta phát lì xì cho mọi người!
Vương Khả nhìn Nhiếp Thanh Thanh.
Mặt Nhiếp Thanh Thanh cứng lại.
- Ngươi định làm thật đấy à?
Trong lúc mơ hồ Nhiếp Thanh Thanh đã đỡ lấy U Nguyệt công chúa, trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Tây Môn Tịnh, mau qua đây giúp ta cầm Đại La Kim Bát!
Vương Khả gọi.
Tây Môn Tịnh cũng mơ màng đến gần nhận lấy Đại La Kim Bát.
- Lão sư, người muốn làm gì?
- Người đừng nói gì cả cứ nhìn là được, đừng có mồm quạ mà lại giúp ta gọi đến một võ thần cảnh!
Vương Khả trừng mắt nói.
Tây Môn Tịnh mặt cau lại, cuối cùng vẫn không nói gì.
Sau khi giải phóng hai tay xong, Vương Khả lập tức lật vòng ngọc chứa đồ lấy ra một cái hòm rất lớn, tổng cộng là một trăm hòm, xếp chỉnh tề ở cửa Băng Cốc.
Vô số Tuyết Ma đệ tử trừng mắt nhìn về Vương Khả.
- Ngươi đang làm cái gì vậy?
- Mỏ đi!
Vương Khả vẫy tay.
- ầm ầm ầm!
Một trăm cái hòm bỗng nhiên mở nắp ra để lộ ra bên trong có rất nhiều viên linh thạch rất lớn. Giống như những thỏi vàng được xếp rất ngay ngắn, đồng thời trên mỗi một viên linh thạch đều có thắt một đồ trang trí là hồ điệp kết.
- Một viên linh thạch này là mười cân, một hòm có một nghìn viên, tổng cộng có một trăm hòm nên tất cả có một trăm vạn cân linh thạch!
Vương Khả nói với các đệ tử Tuyết Ma Sơn ở xung quanh.
Đệ tử Tuyết Ma Sơn mở mắt thật lớn nhìn Vương Khả.
- Ngươi muốn làm gì? Bày ra một trăm vạn cân linh thạch là tưởng chúng ta sẽ bị chút tiền này mua chuộc sao?
- Các vị, vừa rồi ta cũng bị Đại La Kim Bát lừa, đã làm mọi người bị giật mình rồi, mọi người cũng thấy rồi đó, thật ra người sai không phải là ta mà đều tại Đại La Kim Bát ăn nói lung tung làm cho mọi người bị hoảng sợ!
Vương Khả nói một cách trịnh trọng.
Ở mội nơi cách đó không xa, Đại La Kim Bát đang mắng Vương Khả cả vạn lần.
- Vương Khả, ngươi giả thần giả quỷ còn tưởng chúng ta không dám làm gì ngươi sao? Bày trận, cùng ta chém tên Vương Khả này đi!
Một đệ tử Tuyết Ma Sơn hét lớn.
- Ta có phật nộ hồng liên, trước đây đại trưởng lão cũng sợ không dám xông đến, các ngươi việc gì phải đến tìm chết chứ?
Các ngươi chờ chút nữa Bạch Liên Thánh Sử quay lại rồi hãy ra tay không phải sẽ tốt hơn sao?
Vương Khả bỗng nhiên nói với đệ tử Tuyết Ma Sơn kia.
- Đừng nghe thời thừa thãi của hắn, hắn chắc chắn lại có âm mưu gì đó!
Lại có người cau mày nói.
- Ta không có âm mưu gì cả, ta nói rồi chỉ là muốn phát lì xì để xoa dịu kinh hãi của mọi người thôi. Đây là tiền ta đã bỏ ra, các ngươi dù sao cũng nên phân chia đi, chờ lát nữa hãy ra tay có được không?
Vương Khả thúc giục.
- Vương Khả, ngươi lại định lừa chúng ta sao? Đúng là muốn chết mài! Bày trận, ra tay đi!
Một đệ tử Tuyết Ma Sơn hô lớn.
- Ta đang nói thật mà, các ngươi lại đây tự mình xem đi, xem có phải ta phát lì lì cho các ngươi không, ai cũng có phần, mau, mọi người cùng đến lấy đi!
Vương Khả nói.
Nói rồi tay Vương Khả hơi vẫy.
ầm ầm ảm!
Từng hòm linh thạch giống như thiên nữ tung hoa bỗng nhiên bay ra tám phương tứ hướng về phía các đệ tử Tuyết Ma Sơn định giết mình.
- ĐI Vương Khả vẫy tay giống như sinh ra một sức hút đối với các linh thạch đang bay trên trời. Trên trời như có một trận gió lớn bị Vương Khả hút vào lòng bàn tay nhưng linh thạch lại không bị hút đến mà giống như thiên nữ tung hoa bay về phía tất cả các đệ tử Tuyết Ma Sơn.