- Ai cũng có phần, ai cũng được lì xì, mọi người mau đến giành đi!
Vương Khả nói.
Mười vạn viên linh thạch mang theo màu sắc của bươm bướm từ trên trời rơi xuống đầu các đệ tử Tuyết Ma Sơn.
Vô số đệ tử Tuyết Ma Sơn mở to mắt nhìn đỉnh đầu, đây chính là mưa linh thạch từ trên trời rơi xuống sao?
Mười cân linh thạch không nhiều nhưng bay đây trời như vậy thì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
- Vương Khả, ngươi định dùng những linh thạch này để mua chuộc chúng ta sao? Ngươi nằm mơ đi!
- Vung ra có chút tiền này mà muốn chúng ta tha cho ngươi, ngươi tưởng chúng ta ngu sao?
- Coi thật kĩ bọn chúng, những linh thạch này làm ảnh hưởng đến tầm nhìn của chúng ta, cẩn thận Vương Khả đánh lén!
Những tiếng nghi ngờ vang lên xung quanh.
Nhưng Vương Khả lại không có hành động gì cả Linh thạch rơi xuống, đây vốn không phải là hành vi có chủ đích mà cứ tự nhiên vươn tay ra bắt sau đó cho vào túi mình. Hành động này rất thuần thục, nhanh chóng.
Mười vạn viên linh thạch lại chỉ có ba vạn đệ tử Tuyết Ma Sơn vây lấy nên chỉ nháy mắt đã tiêu hoá hết rồi.
- Ôôở!
Có người lấy một viên, có người lấy hai viên, có người lấy mười viên.
Trong nháy mắt tất cả linh thạch đã được quét sạch.
- Được rồi, tất cả mọi người ra tay đi!
Một đệ tử Tuyết Ma Sơn hét lớn.
- Tuân lệnh!
Vô số đệ tử Tuyết Ma Sơn cũng hét lên theo.
Rõ ràng là mọi người đều không bị tiền của Vương Khả mua chuộc, tiền vẫn lấy, người thì vẫn giết, nhất thời trận chiến như ngưng tụ lại, một luồng sát khí vô cùng lớn xông đến.
- Vương Khả, hành động của ngươi đâu? Ngươi thật sự chỉ là rải tiền thôi sao, ngươi đúng là có bệnh mà, tiền nhiều không có chỗ tiêu thì cứ cho ta là được!
Mộ Dung Lão Cẩu đỏ mắt gầm lên.
Một trăm vạn cân linh thạch thế mà rải hết rồi sao? Chết tiệt, ngươi đúng là chỉ phát lì xì thôi à!
Vương Khả lại hít thở sâu:
- Các vị cầm tiền của ta rồi mà vẫn muốn giết ta là sẽ bị trời đánh đấy!
- Ha ha ha, trời đánh sao? Với chút tiền này mà cũng bị trời đánh sao? Vương Khả, ngươi tưởng là chúng ta đều dễ bị lừa sao? Ra tay đi!
Một Tuyết Ma Sử nói lớn.
- Giới bị!
Mộ Dung Lão Cầu buồn bực hét lên.
ầm ầm ầm!
Một tiếng vô cùng lớn vang lên từ phía người Tuyết Ma Sơn, một sức mạnh thiên uy vô cùng lớn đánh xuống làm cho sức chiến đấu của hai bên bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lại, sợ hãi nhìn lên trời.
ầm ầm ầm!
Trên không trung của Tuyết Ma Sơn bỗng nhiên tối đen lại, mây đen bao chùm, những tia sét sáng lên giữa ây đen khoá chặt ba phía đệ tử Tuyết Ma Sơn làm cho mắt của các đệ tử Tuyết Ma Sơn co lại, sắc mặt tái mét.
- Có chuyện gì vậy? Đây là thiên kiếp sao?
- Ta cảm thấy ta bị thiên kiếp khoá chặt rồi, ta mới là kim đan cảnh thôi mà, làm sao đây? Cứu với!
- Không thể nào, thiên kiếp sao lại khoá chặt ta chứ?
Rất nhiều người sợ hãi mặt tái mét.
- Thiên phạt, đây chính là thiên phạt, thánh sử từng nói với ta đây không phải là thiên kiếp mà là thiên phạt!
Một Tuyết Ma sử sợ hãi nói.
- Sao lại có thiên phạt chứ?
- Vương Khả đã nói lúc đầu Hoàng Thiên Phong đã đưa phù không thạch của thiên đạo giám quản cho hắn. Vương Khả chính là đã dùng chiêu này để làm hại thánh sử và hổ tinh. Không, ta đã sở vào phù không thạch của thiên đạo giám quản lúc nào chứ?
Tên Tuyết Ma sử kinh ngạc nói.
- Tất cả chúng ta đều đã sờ vào sao? Không đúng, chính là linh thạch vừa rồi mà Vương Khả phát lì xì!
Có người kinh ngạc nói.
Ồ öôi Tất cả mọi người lập tức lấy lì xì vừa rồi giật được ra.
Linh thạch vẫn là linh thạch bình thường kia nhưng linh thạch sao lại biến thành phù không thạch của thiên đạo giám quản chứ?
- Hồ điệp kết, ở bên dưới hồ điệp kết!
Có người kinh ngạc nói.
- Xé đi!
Rất nhiều người nhanh chóng xé bỏ hồ điệp kết trên linh thạch đi nhưng lại phát hiện chỗ hồ điệp kết che mất ở trên linh thạch có một vết lõm, trong mỗi một vết lõm của linh thạch lại có một viên đá đen nhỏ.
- Đây chính là phù không thạch của thiên đạo giám quản, chắc chỉ nặng như một tiền nhỉ?
Có người kinh ngạc nói.
- Một tiền không có tác dụng gì cả, dưới một cân thiên đạo đều mặc nhận đó là một cân, đây chính là một cân thiên phạt!
Có người nói.
- Không, không, ta mới là kim đan cảnh, ta không độ qua được đâu, cứu mạng, cứu mạng với!
Có người kinh ngạc nói.
ầm ầm ầm!
Một tiếng rất lớn vang lên trong mây đen, ba vạn tia sét đánh thẳng xuống chỗ các đệ tử Tuyết Ma Sơn.
â Am! AI Bên ngoài Băng Cốc xuất hiện cảnh hàng vạn người độ kiếp, ánh sáng của các tia sét làm chói mắt Vương Khả và đám người Mộ Dung Lão Cẩu.
Quá sáng rồi, ánh sáng làm người ta tuyệt vọng.
Những tiếng kêu thảm thiết truyền đến làm cho Tây Môn Tịnh, Nhiếp Thanh Thanh, Mộ Dung Lão Cấu và những người khác không ngừng nuốt nước bọt.
- Lão sư, bao lì xì của ngươi đúng là bẫy bọn chúng à?
Tây Môn Tịnh kinh ngạc nói.
- Tất nhiên rồi, ngươi thấy vi sư đã bao giờ làm việc vô ích chưa?
Đã bao giờ thấy vi sư lãng phí tiền chưa hả? Chết tiệt, một trăm vạn cân linh thạch, một ngàn cân phù không thạch đấy, lần này ta đúng là lỗ to rồi, ngươi biết không hả?
Vương Khả trừng mắt.
- Mười vạn viện linh thạch, bên trong mỗi viên đều có một mảnh phù không thạch của thiên đạo giám quản trị giá một tiền sao?
Vương Khả, chẳng phải ngươi nói ngươi không còn phù không thạch của thiên đạo giám quản nữa mà? Ngươi chỉ còn một viên phật nộ hồng liên gì đó thôi mà, mười vạn viên phù không thạch của thiên đạo giám quản này ở đâu ra vậy? Sao ngươi có nhiều thế? Ngươi lại lừa chúng a à?
Mộ Dung Lão Cấu kinh ngạc nói.
- Ai lừa ngươi chứ? Ngươi nhớ lại kĩ xem lúc đó ta đã nói gì đi?
Ta nói, ta vẫn còn một viên phù không thạch lớn chứ không phải là chỉ còn một viên phù không thạch. Ta chỉ còn một viên phù không thạch lớn thôi, còn những viên nhỏ này ta đau có nói là không còn nữa!
Vương Khả trợn mắt.
Mộ Dung Lão Cầu và những người khác đen mặt nhìn Vương Khả, chết tiệt lại chơi chữ với ta cơ đấy?
^ Am! Đợt sấm sét thứ hai nhanh chóng nổ ra.