Sắc mặt của những đệ tử Tuyết Ma Sơn đang muốn vây qua đây lập tức trầm xuống.
- Đó là bởi vì đại trưởng lão của các ngươi cũng sợ, bọn ta có vũ khí sát thương quy mô lớn, đến gần bọn ta thì các ngươi ngay lập tức sẽ xong đời! Đại trưởng lão của các ngươi đã dùng cái chết để cho các ngươi một bài học kinh nghiệm rồi, lẽ nào các ngươi vẫn muốn đi vào vết xe đổ sao? Các ngươi lợi hại hơn đại trưởng lão không?
Vương Khả trừng mắt quát lớn.
Từ xa, một đám đệ tử Tuyết Ma Sơn muốn đánh tới lập tức dừng lại, hiển nhiên là đang lưỡng lự.
Dù sao, lúc trước U Nguyệt công chúa ra tay chỉ là tình huống ngoài ý muốn, đại trưởng lão lúc trước rốt cuộc là sợ cái gì?
- Thứ mà đại trưởng lão khi đó lo sợ chính là đóa hoa sen hỏa diễm kia?
Một Tuyết Ma Sứ lạnh lùng nói.
- Phật nộ hồng liên? Không sai, đại trưởng lão là lo sợ cái đó.
Nhưng, các ngươi tưởng rằng bọn ta chỉ có một chút thủ đoạn này thôi sao? Tuyết Ma Sơn cũng có nhất phẩm bạch liên, tại sao lại phải sợ nhất phẩm hồng liên của bọn ta chứ?
Vương Khả trừng mắt nói lớn.
Một đám đệ tử Tuyết Ma Sơn híp mắt nhìn về hướng Vương Khả, đang phân tích xem Vương Khả có đang nói bậy nói bạ không.
- Bọn ta vẫn còn một pháp bảo, chỉ là nể mặt Nhiếp Thanh Thanh, không đối phó với các ngươi, nếu không thì các ngươi chỉ như cái rắm!
Vương Khả lạnh lùng nói.
- Vương Khả, thánh nữ nói rồi, con người ngươi giỏi nhất chính là nói hươu nói vượn, ngươi còn muốn lừa bọn ta.
Một Tuyết Ma Sứ trừng mắt nói.
- Ta lừa các ngươi? Các ngươi không có mắt à? Pháp bảo đang ở ngay trước mặt mà các ngươi cũng không nhìn thấy sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Pháp bảo gì?
Tuyết Ma Sứ kia trừng mắt nói.
Không chỉ có đám Tuyết Ma Sứ đệ tử kia nghi hoặc mà đám người Mộ Dung Lão Cấu, Tây Môn Tĩnh, Nhiếp Thanh Thanh cũng nghi hoặc nhìn về phía Vương Khả, cái pháp bảo có thể đối phó với mấy vạn đệ tử Tuyết Ma Sơn kia đang ở đâu? Tại sao bọn ta lại không biết?
- Đến đây, Đại La Kim Bát, cho bọn họ nhìn xem!
Vương Khả bỗng kiên hô to.
- Đại La Kim Bát?
Đám người Mộ Dung Lão Cẩu nghi hoặc nhìn về hướng cái Đại La Kim Bát kia.
Đại La Kim Bát đã đem tất cả băng điêu tù nhân chính đạo thu vào trong Kim Bát, thời khắc này cũng không hiểu tại sao lại bị Vương Khả dơ một tay ra chộp lấy.
Vương Khả một tay đố U Nguyệt công chúa đang hôn mê, một tay cầm Đại La Kim Bát.
- Mở to con mắt của các ngươi, nhìn cho rõ đi, trong Đại La Kim Bát này của ta là cái gì? Ba vạn bốn ngàn tù nhân chính đạo, nhìn thấy chưa?
Vương Khả trừng mắt nói to.
Tất cả Tuyết Ma Sơn đệ từ đều nhìn chằm chằm vào Đại La Kim Bát, đồng thơi sắc mặt cũng trở nên u ám. Hiển nhiên, loại pháp bảo có thể nhốt người ở bên trong này mới được nhìn thấy lần đầu.
- Vậy thì làm sao?
Một Tuyết Ma Sứ lạnh giọng nói.
- Mắt ngươi bị mù à? Đại La Kim Bát này của ta, các ngươi không biết ư? Là Phật Môn đệ nhất phật bảo, bốn nghìn năm trước, Bát Đại Tiên Nhân đều tranh dành nó, cuối cùng đều đồng quy vô tận, các ngươi không biết sao?
Vương Khả trừng mắt nhìn về phía đám người đệ tử Tuyết Ma Sơn.
- Bát Đại Tiên Nhân? Bốn nghìn năm trước?
Đám đệ tử Tuyết Ma Sơn sắc mặt trầm xuống.
Đại La Kim Bát giờ phút này cũng hoang mang luôn.
- Vương Khả, bốn nghìn năm trước vẫn chưa có ta nữa, Bát Đại Tiên Nhân là tình huống gì vậy? Ngươi ba hoa khoác lác cũng hơi quá rồi nhỉ?
- Vương Khả, ngươi đang bịa chuyện đúng không? Đại La Kim Bát này nếu như quý giá như vậy, vậy tại sao bọn ta chưa từng nghe thấy?
- Ta có từng nghe qua Phật Môn có một cái Đại La Kim Bát, nhưng cũng không có lợi hại như ngươi khoác lác nha!
- Vương Khả, ngươi cho rằng bọn ta sẽ tin sao?
- Ta biết các ngươi không tin, nhưng, nhìn thấy không gian bên trong Đại La Kim Bát này của ta chưa, có thể chứa người, các ngươi chẳng qua chỉ có ba vạn đệ tử Tuyết Ma Sơn, cái Đại La Kim Bát này của ta chỉ cần khởi động một cái là có thể hút toàn bộ các ngươi vào bên trong, một hơi hơi nuốt hết các ngươi, các ngươi có tin không?
Vương Khả giơ Đại la Kim Bát lên trừng mắt khiển trách nói.
Tất cả đệ tử Tuyết Ma Sơn đều trừng mắt nhìn về hướng Vương Khả, đem bọn ta nuốt vào cùng một chỗ?
Đám người Mộ Dung Lão Cẩu cũng trừng mắt nhìn về phía Đại La Kim Bát, thật hay giả vậy?
- Đại La Kim Bát, nào, hút một người cho bọn họ xem thử đi!
Chọn một người lợi hại hút trước!
Vương Khả thúc giục Đại La Kim Bát.
Đại La Kim Bát - Làm cái gì vậy? Đã là lúc nào rồi, ngươi còn cáu kỉnh? Ngươi nhanh hút một người đi!
Vương Khả trừng mắt nhìn Đại La Kim Bát.
- Không hút được!
Đại La Kim Bát giọng điệu cứng ngắc nói.
- Tại sao? Ngươi đừng có nói lung tung với ta, lúc này ngươi lại bị mất pháp lực, có tin là ta ném vỡ ngươi luôn không?
Vương Khả trừng mắt mắng.
- Bên trong bát của ta, đích thực là có không gian, có thể chứa đựng vật sống, nhưng điều kiện để hút vào vật sống là vật sống không thể phản kháng! Giống như những băng điêu này, giống như các con của Xà Vương, mọi người không phản kháng, ta mới có thể hút vào. Đối với vật sống phản kháng, ta không thể hút!
Đại La Kim Bát nói.
Mặt Vương Khả cứng đờ - Đại La Kim Bát của Pháp Hải đến cả xà yêu ngàn năm Bạch Tố Trinh cũng là hút có một cái đã thành công, mẹ kiếp ngươi thì không thể hút? Ngươi đang nói lung tung cái gì với ta vậy?
- Pháp Hải là ai? Còn có cái Đại La Kim Bát thứ hai?
Đại La Kim Bát sửng sốt.
- Ngươi không cần quan tâm Pháp Hải là ai, Đại La Kim Bát trong tay người ta là có thể hút, có phải là trong lúc Phật Môn luyện ra Đại La Kim Bát, đã luyện thành một cái bát phế phẩm không vậy?
Vương Khả trừng mắt nói.
Đại La Kim Bát.
—I Mẹ kiếp ngươi mới là phế phẩm. Ta làm sao mà biết được còn một cái Đại La Kim Bát khác chứ, ngươi đây là đang lừa ai vậy?
Phật môn làm sao có thể luyện ra Đại La Kim Bát?
Vương Khả trừng mắt nhìn Đại La Kim Bát một lúc lâu, phát hiện, cái này với cái Đại La Kim Bát của Pháp Hải xem trên ti vi ở trái đất quả thực không giống nhau. Mẹ kiếp, bị phim truyền hình dắt mũi rồi ư?