Bạch Liên Thánh Sứ bị đánh trả cũng không bị thương bao nhiêu, nhưng trên mặt lại vẫn còn dấu vết của cái tát. Bị vô số thuộc hạ nhìn thấy.
Toàn bộ Tuyết Ma Sơn đều nín thở, trừng mắt nhìn hình ảnh trên không trung, không dám thổ to một cái.
Bạch Liên Thánh Sứ chủ quan, bị tát vào mặt, trong mắt hừng hực lửa giận.
- Ngươi là La Hán của Thập Vạn Đại Sơn? Bất Giới La Hán?
Bạch Liên Thánh Sứ trừng mắt.
Đến thời điểm này, làm gì có chuyện Bạch Liên Thánh Sứ không nhìn ra?
- A di đà phật, ngươi nói không sai, bần tăng pháp danh Bất Giới, cũng là người của cửa hàng Thần Vương. Đồ đệ của ta đi xa nhà, ta thay hắn là chức đội trưởng bảo vệ. Một bạt tai vừa rồi là thay ông chủ ta đánh. Ông chủ để cho ta đến ân cần thăm hỏi lão nương ngươi!
Hoà thượng Bất Giới gật đầu một cái.
Toàn thân Bạch Liên Thánh Sứ hoả khí ngập trời, ân cần thăm hồi lão nương ta? Mẹ nhà ngươi, đây là lời một người xuất ra nên nói sao? Thuộc hạ Vương Khả, là cái loại gì vậy?
- Nếu ngươi là hoà thượng Bất Giới, sao vừa rồi phải giả thần giả quỷ, trực tiếp báo danh không được ư?
Bạch Liên Thánh Sứ trừng mắt quát.
- Ông chủ nói, nếu ta trực tiếp đánh với ngươi thì không tát vào mặt ngươi được. Bảo ta kiềm chế một chút, chờ ngươi chủ quan rồi ta mới mượn cơ hội đánh ngươi. Xin hỏi ngươi có cảm nhận thế nào?
Hoà thượng Bất Giới mở miệng nói.
Vừa rồi ngươi nói ân cần thăm hỏi lão nương ta. Giờ còn hỏi cảm nhận của ta thế nào? Con mẹ nó, thuộc hạ của Vương Khả bị tâm thần sao?
- Tự tìm cái chết! Ngươi tự tìm cái chết! Hôm nay ngươi đừng mơ thoát khỏi Tuyết Ma Sơn! Người đâu, bày trận!
Bạch Liên Thánh Sứ quát.
- Ông chủ nói, nếu các ngươi bày trần thì ta không cần ở lại đây.
Dù sao cũng đã tát rồi, ngươi cũng mất hết mặt mũi. Mấy ngày sau lại tới quấy, còn nhiều thời gian mà! Cáo từ!
Hoà thượng Bất Giới trịnh trọng nói.
Bạch Liên Thánh Sứ trừng mắt nhìn hoà thượng Bất Giới. Mẹ kiếp, ngươi đánh ta xong còn muốn chạy? Một tát này, còn muốn chạy? Còn bị tất cả thuộc hạ nhìn thấy. Hôm nay ta mà không báo thù, thì về sau còn dẫn quân thế nào được nữa?
- Muốn chạy? Ngươi nằm mơ à!
Bạch Liên Thánh Sứ quát.
- Ẩm!
Trên không trung hai đại cường giả đánh, trong nháy mắt một quyền lớn ấy đã xô ra một trận bão lớn.
Hoà thượng Bất Giới mượn phản lực của quả đấm, bay ngược đi.
- Bạch Liên Thánh Sứ, chờ mấy ngày nữa, ta lại tới!
Hoà thượng Bất Giới kêu lên.
- Con mẹ ngươi, đứng lại cho ta!
Lúc đó, Bạch Liên Thánh Sứ cũng không cần thuộc hạ bày trận, vì một tát sỉ nhục kia, lập tức đi truy sát.
- Ẩm ầm!
2 cường giả Võ Thần cảnh, càng đánh càng xa, biến mất nhanh phía chân trời.
Cùng lúc đó, trên một hoang đảo phía xa.
Mộ Dung Lão Cẩu nhìn về phía Vương Khả.
- Vương Khả, ngươi lại làm hư hoà thượng Bất Giới?
- Im đi, ngươi thì biết cái gì. Hoà thượng Bất Giới lừa gạt ta bao nhiêu lần không cút, ngươi cũng không biết! Đây gọi là kế sách.
Không chọc giận Bạch Liên Thánh Sứ thì hắn sẽ không chịu đi.
Hắn mà không chịu đi, thì chúng ta càng khó khăn! Tốt rồi, Bạch Liên Thánh Sứ đã bị dẫn đi, chúng ta cũng ra tay thôi. Nhanh lên trước khi hắn trở về, cứu hết tội phạm chính đạo ra!
Mắt Vương Khả tràn ngập mong đợi nói.
Tuyết Ma Sơn!
Nhiếp Thanh Thanh cùng với một đám người mặc áo bào trắng bay đến cửa một đại trận giáp ranh Tuyết Ma Sơn.
- Tuyết ma sứ Nhiếp, những người này là... ?
Một bảo vệ ở cửa đại trận nhìn về phía đám người đi cùng với Nhiếp Thanh Thanh.
- Làm sao, ta phải báo cáo với ngươi?
Nhiếp Thanh Thanh lạnh lùng nói.
- Không phải, vừa rồi tuyết ma sứ Trần đến đây, bảo chúng ta phải canh chừng kĩ cửa vào đại trận, nhất định phải điều tra kĩ những vật ra vào. Vì Vương Khả phái người đến đây, thánh sứ mang theo quân đội khắp bốn phía, lo sợ Vương Khả còn chuẩn bị những thứ khác để đối phó với Tuyết Ma Sơn!
Thủ về cung kính nói.
- Ý của ngươi là, ta dẫn người đến chọn lọc tội phạm chính đạo, còn phải báo cáo với tuyết ma sứ Trần? Không, là phải báo cáo với ngươi trước, sau đó đợi tuyết ma sứ Trần đến phê duyệt? Ta làm chuyện gì, tới lượt ngươi cho phép?
Nhiếp Thanh Thanh lạnh lùng nói.
- Không, không, thuộc hạ không dám!
Mặt tên thủ vệ kia lập tức biến sắc.
- Không dám? Ta thấy ngươi lại vô cùng dám, lại còn không mở cửa trận, có tin ta bắt ngươi tới điện thẩm phán, phán ngươi tội phạm thượng?
Nhiếp Thanh Thanh trợn mắt nói.
- Không, thuộc hạ không dám, mỡ cửa ngay đây ạ!
Trận pháp lập tức được mở ra, để cho Nhiếp Thanh Thanh chậm rãi bước vào Tuyết Ma Sơn.
Một đám người mặc áo bào trắng đi theo Nhiếp Thanh Thanh, đi vào sâu trong Tuyết Ma Sơn cũng không có ai dám ngăn cản.
- Lão Nhiếp, ngươi được đấy! Rất uy nghiêm, dọa cho đám thủ vệ kia rắm cũng không dám thả!
Tên Nhân Vương mặc áo bào trắng ở phía sau kinh ngạc nói.
- Nhỏ tiếng thôi, vẫn chưa vào khu vực ta quản lý!
Nhiếp Thanh Thanh quay đầu trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Yên tâm, ta nhỏ tiếng mài!
Vương Khả lập tức cười nói.
- Vương Khả, lần này Thanh Nhi toàn lực giúp ngươi, ngươi đừng hại đến Thanh Nhi!
Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt nói.
- Yên tâm, không đâu. Ta đã chuẩn bị kỹ rồi. Không phải các ngươi đã thấy hoà thượng Bất Giới rồi sao? Tuyết Ma Sơn như rắn mất đầu, ngươi còn sợ cái gì? Hơn nữa ta còn có người trợ giúp ở đằng sau!
Vương Khả lập tức nói.
- Trợ giúp ở đằng sau? Hai người mặc áo bào trắng còn lại là ai?
Lúc trước đứng cùng một chỗ với hoà thượng Bất Giới, ngươi vẫn không chịu tiết lộ thân phận?
Mộ Dung Lão Cẩu tò mò nhìn về phía hai người thần bí kia.
Vương Khả nhìn hai người kia tỏ vẻ thần bí.
- Thế nào? Đến bây giờ vẫn không thể cho chúng ta biết?
Mộ Dung Lão Cấu hỏi.
Vương Khả nhìn về phía U Nguyệt công chúa.
- Không thể cho ta biết sao?
Ủ Nguyệt công chúa tò mò.
- Không phải chuyện gì khó khăn, chỉ là bộ dạng hai người đó khó coi, sợ hù dọa các ngươi! Vẫn là thôi đi!
- Ai khó coi? Vương Khả, ngươi mời ta đến giúp đỡ, còn dám chê ta? Thanh Nhi không nên mạo hiểm giúp ngươi!
Một trong hai người mặc áo bào trắng nói.
- Vương Khả mà xứng sao?
Người còn lại cũng lên tiếng.