Mặt Bạch Liên Thánh Sứ đen lại, nhìn về phía người mặc áo bào trắng ở trên cao.
- Tự tìm cái chết!
Lập tức, một cường giải Tuyết Ma Sơn xông lên trời, bay thẳng về phía người mặc áo bào trắng kia. Cường giả Tuyết Ma Sơn cũng không phải là người đơn giản, vừa ra tay có thể nhìn ra đó là cao thủ Nguyên Thần cảnh.
Một quyền từ tay đánh ra, cứ như muốn đập nát người mặc áo bào trắng ở trước mặt vậy.
- Oangl Người mặc áo bào trắng duỗi bàn tay ra, trong nháy mắt, nắm lấy nắm đấm kia của cường giả Nguyên Thần cảnh kia.
Thấy vậy, cường giả Tuyết Ma Sơn kia sững sờ một lúc.
- Không thể nào, không hể nào, ngươi là ai?
Cường giả Tuyết Ma Sơn kinh ngạc kêu lên.
Người mặc áo bào trắng lại đánh một quyền tới.
- Oangl Trong lúc đó, cường giả Tuyết Ma Sơn liên tục bị đánh tới cách Tuyết Ma Sơn không xa.
Tuyết Ma Sơn trấn động, người này có lai lịch thế nào?
- Động thủ!
Lập tức, 5 cường giả khác xông tới, bao vây xung quanh người mặc áo bào trắng từ 5 hướng, đao kiếm chém về phía hắn.
Người mặc áo bào trắng không hề sợ hãi, nắm đấm bỗng hoá ánh vàng, đánh tới.
- Ẩm ầm!
Trong nháy mắt 5 đại cao thủ bị đánh bay ra ngoài.
- Bày trận!
Không biết ai hô lên, mà ngay lập tức toàn bộ Tuyết Ma Sơn như gặp đại địch.
- Ngươi là ai, sao đến đây giả thần giả quỷ!
Bạch Liên Thánh Sứ quát lạnh một tiếng.
~ Ta là người của cửa hàng Thần Vương tới tìm ngươi đòi nợ! Là đổi trưởng bảo vệ của cửa hàng Thần Vương! Bạch Liên Thánh Sứ, ngươi không nể mặt huỷ đi khu sản nghiệp số 2 Thần Vương, ngươi muốn đánh đổ miếng ăn của đội bảo vệ chúng ta? Ta là đội trường, còn muốn có tiền, ngươi có biết không?
Người mặc áo bào trắng cuối cùng cũng mở miệng nói.
- Ngươi thực sự là thuộc hạ của Vương Khả?
Bạch Liên Thánh Sứ kinh ngạc hỏi.
Cửa hàng Thần Vương không phải chỉ có Thỏ Vương là mạnh nhất sao? Sao lại có thêm một cao thủ nữa?
- Nói nhảm, ta đã kí hợp đồng lao động với cửa hàng Thần Vương, ngươi lại huỷ đi sản nghiệp của họ, ngươi đã phá hồng, làm tổn thất bao nhiêu tiền ngươi có biết không?
Người mặc áo bào trắng trầm giọng nói.
Bạch Liên Thánh Sứ híp mắt nhìn về phía hắn.
- Vừa rồi ta đã thấy thực lực của ngươi, chắc hẳn là đỉnh cao Nguyên Thần cảnh. Ngươi ở Nguyên Thần cảnh thế mà lại tự nguyện làm thuộc hạ của Vương Khả?
- Thế thì đã làm sao? Đồng tiền ta kiếm được là đồng tiền sạch sẽ! Không bẩn thỉu như ngươi! Suốt ngày chỉ biết chém giết phá hoại. Bạch Liên Thánh Sứ, ngươi đả thương người của cửa hàng Thần Vương, huỷ sản nghiệp, ông chủ phái ta tới đây thăm hỏi ngươi. Để ta nói cho ngươi biết, cửa hàng Thần Vương sẽ không sụp đổ dễ dàng thế. Người đánh bao nhiêu ngươi của chúng ta, ta sẽ trả lại gấp mười. Ngươi huỷ sản nghiệp của chúng ta, chúng ta cũng sẽ huỷ đi sản nghiệp của ngươi!
Người mặc áo bào trắng nói.
- Ha ha, ta đang định đi tìm Vương Khả, các ngươi còn tự tìm đến cửa? Tốt, ngươi tới thử xem!
Bạch Liên Thánh Sứ cười lạnh nói.
- Ta không tới!
Người mặc áo bào trắng bỗng dưng nói.
- Ngươi nói cái gì?
Sắc mặt Bạch Liên Thánh Sứ cứng đờ.
Không phải ngươi vừa mới đòi đến đòi nợ, duy quyền sao?
- Thuộc hạ của ngươi đang bày trận thế kia, ta xông vào chỉ có thiệt thòi. Ta chờ ở đây, các ngươi ra một người, ta đánh một ngươi. Ta đánh không lại đại trận của các ngươi, nhưng ta đánh thắng từng người một. Ông chủ bảo ta tới đòi nợ, nhưng lại không nói cần tốn bao nhiêu thời gian. Ta có thể chậm rãi đánh.
Ta sẽ làm cho Tuyết Ma Sơn của các người không đi được, các ngươi sẽ thành trò cười của thiên hạ!
Người mặc áo bào trắng trầm giọng nói.
Sắc mặt Bạch Liên Thánh Sứ cứng đờ. Con mẹ nó, người của Vương Khả cũng không biết xấu hổ giống như hắn sao?
- Xuất kích quân trận!
Bạch Liên Thánh Sứ hô to một tiếng.
- Rầm!
Lập tức, trùng thiên đại tướng từ 3 toà hải đảo Tuyết Ma Sơn cùng tập hợp.
Mà lúc đó, người mặc áo bào trắng đã rút về phía xa vực biển.
- Ngươi, ngươi chạy cái gì?
Bạch Liên Thánh Sứ trừng mắt hét.
- Ta đến quấy rồi chứ có phải tìm chết đâu! Ông chủ nói rồi, địch lùi ta tiến, địch tiến ta lùi. Có bản lĩnh thì đuổi theo ta này!
Người mặc áo bào trắng kêu lên.
- Đuổi theo cho ta! Bạch Liên Thánh Sứ quát.
Lập tức mấy vạn tướng sĩ Tuyết Ma Sơn đi truy sát người mặc áo bào trắng.
Người mặc áo bào trắng kia không hề nói láo, quay đầu chạy biến.
Đại quân theo sát ở phía sau, biến mất phía chân trời.
Bạch Liên Thánh Sứ sững sờ một lúc lâu. Mẹ kiếp, người của Vương Khả là cái loại gì vậy?
Bạch Liên Thánh Sứ nhìn đám người đã biến mất, mặt đen lại muốn quay về đại điện. Thì lúc đó người mặc áo bào trắng bỗng nhiên quay lại.
- Bạch Liên Thánh Sứ, ngươi chết đi!
Người mặc áo bào trắng bỗng gầm to.
Bạch Liên Thánh Sứ đen mặt nhìn về phía hắn. Người của Vương Khả đúng là cùng một loại với hắn.
- Tiểu tử ngươi đã thành công chọc giận được ta.
Mắt Bạch Liên Thánh Sứ loé lên tia lạnh lẽo.
Dậm chân một cái Bạch Liên Thánh Sứ đã tới trước mặt người mặc áo bào trắng.
- Ngươi nhanh như vậy đã ra đây?
Người mặc áo bào trắng kinh ngạc nói.
- Đương nhiên, lần này ngươi đừng hòng trốn. Ta muốn xem thử Vương Khả có bao nhiêu thuộc hạ Nguyên Thần cảnh!
Cùng lúc đó, Bạch Liên Thánh Sứ đánh một quyền tới.
Quyền đánh ra của Bạch Liên Thánh Sứ không giống nhau. Trong nháy mắt thành vô số băng truỳ, đánh tới phía người mặc áo bào trắng. Trong mắt Bạch Liên Thánh Sứ, người ở Nguyên Thần cảnh kia chẳng khác nào đi tìm cái chết.
- La Hán tiếp quyền!
Người mặc áo bào trắng hô to.
- Ưỳnh!
Người mặc áo bào trắng đánh một quyền từ bàn tay vàng óng, tiếp nhận quyền của Bạch Liên Thánh Sứ.
- Cái gì, ngươi không phải Nguyên Thần cảnh?
Bạch Liên Thánh Sứ kinh ngạc nói.
- La Hân hoá quyền!
Người mặc áo bào trắng kêu to.
- Ẩm!
Bạch Liên Thánh Sứ trong nháy mắt toàn bộ quyền lực bị ta ra, vô số băng truỳ ở bốn phía trong nháy mắt cũng tan chảy.
- La Hân phát quyền!
- Ẩm!
Người mặc áo bào trắng lại phát một quyền ra, Bạch Liên Thánh Sứ lập tức bị đánh lui.
- Oangl Lúc Bạch Liên Thánh Sứ rút lui, trên mặt xuất hiện một cái chưởng ấn kim sắc.
Người mặc áo bào trắng đánh liên tục vào mặt Bạch Liên Thánh Sứ, âm thanh vang vọng cả Tuyết Ma Sơn.