Mộ Dung Lão Cấu nhìn qua, tuy hai người kia đội mũ, nhưng nghe qua âm thanh, Mộ Dung Lão Cầu đã biết là ai.
Chu Hồng Y, Trương Thần Hư?
Một người là giáo chủ Ma Long của Thập Vạn Đại Sơn, một người là em vợ của Vương Khả. Hai người này, một người lo lắng cho an nguy của Nhiếp Thanh Thanh mà nhìn Vương Khả, một ngươi lại vì Trương Lý nhi bất bình mà trừng mắt theo.
Hai người này, quả nhiên không ưa Vương Khả cho lắm.
Mộ Dung Lão Cẩu lập tức im miệng đi ra phía sau. Đúng là hai người này nhìn Vương Khả không vừa mắt.
- Trương Chính Đạo, trấn an đệ đệ ngươi đi. Mẹ nó, lúc khó khăn này đừng có mà khó chịu với nhau, như xe bị tuột xích!
Vương Khả nhìn Trương Chính Đạo cách đó không xa.
Trương Chính Đạo bước lên trước.
- Được rồi được rồi, Trương Thần Hư. Lúc trước chẳng phải ta đã bảo với ngươi Vương Khả là đồ háo sắc mà, không phải ngươi không biết?
Bên kia mặt Vương Khả đen lại. Mẹ nó, ta nhờ ngươi giúp ta khuyên nhủ, ngươi lại giội lên đầu ta gáo nước bẩn?
- Lão Chu, Trương Thần Hư tức giận với ta còn chưa tính, ngươi sao lại tức giận quá mức vậy. Sao lại lão Nhiếp mạo hiểm giúp ta?
Rõ ràng là lão Nhiếp mạo hiểm giúp ngươi, nằm vùng ở Tuyết Ma Sơn nhiều năm như vậy, ngươi còn không biết xấu hổ nói ta?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi để ta khuyên Thanh Nhi giúp ngươi tới Tuyết Ma Sơn cứu tội phạm chính đạo, chính là để Thanh Nhi mạo hiểm. Ố nơi này Thanh Nhi đã là tuyết ma sứ, có tiền đồ, cực kỳ an toàn.
Ngươi muốn hắn phản bội Tuyết Ma Sơn, liều chết hành động, nguy hiểm đến tính mạng. Ta không tức giận với ngươi, thì còn ai nữa?
Chu Hồng Y tức giận nói.
- Ngươi đúng là không có lương tâm. Trước đó không lâu, máu của Võ Thần cảnh là ai đã tìm giúp ngươi? Tu vi của ngươi đột nhiên tăng mạnh, là ai giúp?
Vương Khả nói.
- Thôi được rồi, đừng nói nữa!
Nhiếp Thanh Thanh cau mày nói.
- Hừi Chu Hồng Y hừ lạnh một tiếng. Chỉ có thể trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Máu của Võ Thần cảnh? Vương Khả, xảy ra chuyện gì?
Mộ Dung Lão Cẩucau mày hỏi.
Cửa hàng Thần Vương có thể khuyên Võ Thần cảnh rút máu?
- Mộ Dung Lão Cẩungươi tò mò cái gì. Máu của Võ Thần cảnh chính là của Hồng Liên Thánh Sứ đời trước. Lúc đó hắn chết trước mặt ta, ta thấy bỏ đi cũng phí, cũng bị ngươi khác chiếm mất, chi bằng ta lấy đi! Ta cho lão Chu. Kết quả là lão Chu này bạch nhãn lang, vong ân bội nghĩa!
Vương Khả trợn mắt giải thích.
- HừI Chu Hồng Y hừ lạnh một tiếng.
- Còn nữa Mộ Dung Lão Cầu, ngươi đi khuyên nhủ người khác một chút, sao ta cứ thấy ngươi đang khó chịu?
Vương Khả cau mày nhìn Mộ Dung Lão Cẩu.
- Chúng ta là chiến tướng của Chiến Thần Điện, theo thói quen nhìn thấy tà ma là muốn truy sát, chúng ta cũng không nghĩ đến ngươi gọi đám tà ma đến giúp đỡ? Tự nhiên bọn họ tức giận sao?
Hơn nữa chúng ta là chiến tướng, chưa từng hợp tác với tà ma!
Mộ Dung Lão Cẩu nói.
Quả nhiên, đám chiến tướng này không có thiện cảm với Chu Hồng Y.
Sắc mắt Vương Khả khó coi, nhìn đám chiến tướng. Chiến Thần Điện và tà ma có mâu thuẫn không thể hoá giả, cũng coi như là Mộ Dung Lão Cẩu nể mặt hắn nên mới không động thủ. Nếu không thì đã sớm đánh nhau rồi.
- Mộ Dung Lão Cẩu ngươi bình tĩnh đi, bình tĩnh!
Vương Khả chỉ có thể khuyên nhủ.
- Hừi Mộ Dung Lão Cẩu trừng mắt nhìn Vương Khả.
Lần hành động này ai biết được là ngươi còn gọi tà ma đến hỗ trợ? Việc này mà truyền ra thì làm gì còn mặt mũi.
- Lão Chu có được máu của Võ Thần cảnh, tu vi đã đạt đến đỉnh cao Nguyên Thần cảnh, có được tiên thiên ma chủng, còn có nguyên thần hoả long, lần này đi cùng chỉ là đề phòng nguy hiểm thôi!
Vương Khả bổ sung thêm.
Tất nhiên lần này hành động, Vương Khả không dám khinh thường chút nào.
- Các vị, xin hãy bình tĩnh. Cứu người quan trọng!
U Nguyệt công chúa trấn an đám chiến tướng.
- Vâng, công chúa!
Lúc này đám chiến tướng kia mới đè nén lửa giận trong lòng xuống.
Cứu người quan trọng, việc về Chu Hồng Y để nói sau.
- Vương Khả, lần này ngươi chuẩn bị đúng là chu đáo!
U Nguyệt công chúa quay đầu khen Vương Khả.
- Đương nhiên rồi, trước đó ta bảo ngươi ở ngoài, không lên đảo mà ngươi không nghe ta!
Vương Khả buồn bực nói.
Ú Nguyệt công chúa cười.
- Là ta muốn đi theo ngươi! Yên tâm, ta không sao, ta cũng là Nguyên Thần cảnh, nói không chừng có thể giúp đỡ ngươi.
Vương Khả cười khổ.
- Được rồi, tới lúc đó hãy theo sát ta. Mà cách xa Tây Môn Tĩnh ra một chút!
- Tại sao phải cách xa ta? Nãy giờ ta không có nói chuyện, liên quan gì đến ta?
Tây Môn Tĩnh buồn bực kêu lên.
- Tây Môn Tĩnh ngươi đừng nói nữa. Vương Khả nói không sai, cái miệng của ngươi đúng là đen đủi. Lúc trước ở trên phi thuyền, Vương Khả nói ngươi sẽ mạng đến đen đủi cho những người bên cạnh, ngươi còn không thừa nhận. Còn nhắc tới Võ Thần cảnh, kết quả đúng là Quốc sư Thi Quỷ tới! Lát nữa ngươi đừng có mà nói chuyện, cách xa ta ra một chút!
Trương Chính Đạo bổ thêm một nhát đao.
- Mẹ nó, là trùng hợp, ta có làm gì đâu!
Tây Môn Tĩnh trợn mắt nói.
- Tóm lại ngươi ít nói chuyện đi làm được!
Trương Chính Đạo khuyên nhủ.
Tây Môn Tĩnh.
EE tại - Tới rồi!
Nhiếp Thanh Thanh ở phía trước bỗng nhiên nói.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều yên lặng.
Nơi đây băng tuyết bao trùm, có 10 thủ vệ.
- Tuyết ma sứt 10 thủ vệ cung kính bái Nhiếp Thanh Thanh.
- Tất cả mọi người đứng yên, ta muốn kiểm tra xem có phải người nằm vùng không, không được phép phản kháng!
Nhiếp Thanh Thanh trầm giọng nói.
10 tên thủ vệ mơ hồ nhưng vẫn không dám động đậy.
Nhiếp Thanh Thanh vung tay lên, một đám chiến tướng lập tức kèm chặt 10 tên thủ vệ.
- Bùm!
Đột nhiên, mười mấy chiến tướng hiểu ra đồng thời bắn ra, trong tích tắc, bọn họ bịt miệng bọn thủ vệ và phong ấn tu vi của chúng.
- Ôôôi 10 tên thủ vệ kinh ngạc, không ngừng ô ô phản kháng.
- Không nên giết người, đánh ngất xỉu là được. Trên người bọn họ có cấm chế, nếu chết sẽ có cảnh báo truyền lại!
Nhiếp Thanh Thanh nói.
- Bành!
Lập tức 10 tên thủ vệ bị đánh ngất.
- Tội phạm chính đạo ở đâu? Sao không thấy tiếng gì!
Vương Khả hiếu kì nói.