Bất Diệt Thần Vương

Chương 1509: Đích thân Chiến Thần đến




Hổ Hoàng trợn mắt nói.

- Đương nhiên nhìn thấy hết rồi, Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận sao? Ha ha ha, Hổ Hoàng thiên phạt lớn như vậy mà ngươi không nhìn ra sao?

Hoàng Nguyệt Nga cười to nói.

Hổ Hoàng:

ha] - Còn có cái gì Bạch Liên Thánh Sứ này, ha ha không hổ là Hổ tiểu muội. Bộ dạng như vậy, mà ngươi cũng ăn được sao? Thật vẫn có thể cưới về động phòng hoa chúc sao? Nhân thú? A, có phải rất kích thích hay không?

Hoàng Nguyệt Nga giễu cợt cười to.

Gương mặt trắng xám của Bạch Liên Thánh Sứ tức khắc đỏ lên.

- Ta không có!

Bạch Liên Thánh Sứ quát to.

- Đừng lo lắng, ta sẽ không nói ra đâu, nhiều nhất chỉ kể cho mấy người bạn thân thôi, ha ha ha!

Hoàng Nguyệt Nga không nhịn được ôm bụng cười lần nữa.

Vẻ mặt Bạch Liên Thánh Sứ lộ ra một cỗ sát khí ngập trời.

- Được rồi, được rồi, không cười! Còn chuyện chính sựt Lúc này, Hoàng Nguyệt Nga cố nhịn cười, cố gắng kìm nén nụ cười lại.

- Thi Quỷ quốc sư, cái Bạch Liên Thánh Sứ này thế nhưng dám quát tháo, nếu ngươi lại không động thủ chứng minh sự trong sạch của ngươi. Ta có quyền hoài nghi ngươi cấu kết với tà ma!

Đến lúc đó, đến sư tôn của ngươi cũng không bảo vệ được ngươi!

Hoàng Nguyệt Nga đột nhiên nhìn Thi Quỷ quốc sư.

Sắc mặt Thi Quỷ quốc sư cứng đờ, chỉ có thể chịu đựng sự khó chịu mà bất thình lình ngăn ở trước mặt Bạch Liên Thánh Sứ.

- Sao vậy? Hổ Hoàng, ngươi muốn trả thù sao? Hay là, ngươi hy vọng ta ra tay bắt ngươi rồi bán ngươi với giá cao à?

Hoàng Nguyệt Hoa đột nhiên cầm Đại Yên Oa chỉ về phía Hổ Hoàng.

Phi thuyền ở khắp nơi, giương cung bạt kiếm, Hổ Hoàng và Bạch Liên Thánh Sứ vốn có cục diện rất tốt, nhưng vì sự xuất hiện của Hoàng Nguyệt Nga nên bỗng nhiên thay đổi toàn bộ ưu thế.

- Hoàng Nguyệt Nga, ngươi bắt được ta chắc? Hôm nay, ta phải giết chết Vương Khả. Nếu ngươi dám ngăn cản ta thì ngay cả ngươi ta cũng giết. Gào!

Hổ Hoàng gầm lên một tiếng.

Trong tiếng gào thét thân thể Hổ Hoàng biến lớn, mang theo một cơn gió lốc cuồn cuộn ngất trời xông thẳng về phía Hoàng Nguyệt Nga.

- Thật to gan!

Hoàng Nguyệt Nga trừng mắt.

Đại Yên Thương trong tay ầm ầm đánh tới, phần đầu Yên Oa đột nhiên sinh ra một lực hút cực kỳ to lớn, mạnh mẽ hút một cái, Hổ Hoàng và toàn bộ gió lốc mà hắn thúc giục ra đều bị Đại Yên Oa hút vào trong.

Sau khi hấp thụ cuồng phong, trong nháy mắt, Yên Oa trở nên to hơn, rầm rầm bổ nhào vào Hổ Hoàng.

- Bùm!

Hổ Hoàng va chạm ầm ầm với Đại Yên Oa.

- Ồ, vừa nãy ngươi bị thương vì thiên phạt phải không? Ngươi còn dám làm tàng trước mặt ta hả? Hôm nay ngươi phải đi theo ta!

Hoàng Nguyệt Nga giẫm chân vọt tới.

Đùng đoàng!

Đại chiến của Hổ Hoàng và Hoàng Nguyệt Nga bắt đầu.

Ổ bên kia, Bạch Liên Thánh Sứ đang nhìn chăm chú bỗng nhiên xông thẳng về phía Vương Khả.

- Thi Quỷ quốc sư, cần ta dạy ngươi không? Muốn ta gọi Chiến thần Hoàng Nguyệt Nga hả?

Vương Khả hét về phía Thi Quỷ quốc sư đang ở cách đó không xa.

Thi Quỷ quốc sư:

Gã định giả vờ như không nhìn thấy, chờ tới khi Bạch Liên Thánh Sứ giết chết Vương Khả thì gã sẽ lững thững chạy chậm tới, bây giờ, giả bộ như thế nào được nữa chứ? Mẹ kiếp!

- Bùm!

Trong nháy mắt Thi Quỷ quốc sư lao ra, cùng song quyền chạm nhau với Bạch Liên Thánh Sứ.

- Thi Quỷ quốc sư, quả nhiên là ngươi lừa ta! Ngươi muốn bảo vệ Vương Khả sao?

Bạch Liên Thánh Sứ hét lên.

Mặt Thi Quỷ quốc sư co rúm lại, gã bị bắt buộc mà, gã đâu còn cách nào khác. Nhất là khi Hoàng Nguyệt Nga xuất hiện mà gã lại dung túng hắn ta giết người, thì Hoàng Nguyệt Nga quay trở về rồi bẩm báo cho sư tôn gã, chẳng phải gã sẽ gặp xui xẻo sao?

ầm ầm!

Đại chiến của Thi Quỷ quốc sư và Bạch Liên Thánh Sứ bắt đầu.

Trên bầu trời có hai cơn bão táp ở hai nơi. Đó chính là đại chiến giữa Hoàng Nguyệt Nga và Hổ Hoàng, đại chiến giữa Thi Quỷ quốc sư và Bạch Liên Thánh Sứ, trong lúc nhất thời khó mà phân rõ thắng bại.

- Vương Khả, hình như chúng ta an toàn rồi thì phải?

Vẻ mặt Trương Chính Đạo kỳ lạ nói.

- Vận khí của chúng ta cũng không tệ!

Trong lòng Tây Môn Tĩnh vẫn còn sợ hãi nói.

- Vận khí không tệ cái rắm, nếu không phải ngươi nhiều chuyện thì không ít chuyện quan trọng cũng không thành ra như vậy!

Vương Khả trừng mắt nhìn Tây Môn Tĩnh.

Tây Môn Tĩnh:

Sao chỉ đổ chuyện này lên đầu hắn ta?

- Chín đại chiến tướng, từng người các ngươi đứng ở chỗ này làm gì? Không thấy Chiến Thần đang liều mạng chiến đấu sao? Qua giúp một tay đi!

Vương Khả gào lên mắng chín đại chiến ở phía xa.

Chín đại chiến tướng vừa mới rời đi theo Thi Quỷ quốc sư, ai ngờ Thi Quỷ quốc sư đột nhiên quay lại khiến bọn họ cũng phải quay lại nhìn kết cục một chút, thế mà lại bị Vương Khả mắng nhiếc.

- Giúp như thế nào? Bọn họ là Võ Thần cảnh, chúng ta hoàn toàn không chen tay vào được!

Một chiến tướng tức giận hét lên.

- Sao các ngươi ngu thế? Ai bảo các ngươi xông thẳng vào chiến trường hả? Ta bảo các ngươi đi gọi trú quân lân cận Âm Sơn, để mấy chục vạn đại quân phụ cận Âm Sơn tới chỗ này!

Vương Khả quát.

- Âm Sơn trú quân!

Vẻ mặt một vị chiến tướng nghiêm túc.

- Còn đứng ở chỗ này làm gì? Chín đại chiến tướng các ngươi, mỗi người đi một trại lính, gọi trú quân phụ cận tới đây, bố trí cái gì mà Quân Trung Sát Trận, giữ Hổ Hoàng và Bạch Liên Thánh Sứ lại! Các ngươi đúng là thiểu năng trí tuệ, chút chuyện nhỏ này cũng cần ta sắp xếp à? Các ngươi còn là lão binh chiến tướng không? Sao không có chút tư tưởng giác ngộ nào thế?

Vương Khả gào lên mắng.

Sắc mặt chín đại chiến tướng cứng đờ, mẹ kiếp, ngươi mới thiểu năng trí tuệ. Nói chuyện với ngươi mà còn mang bực vào người là sao? Không phải chúng ta tới đây để giết người à? Thế mà ngươi lại muốn tìm người bảo vệ mình? Đi, đi con mẹ ngươi!

- Sao không đi? Đi nhanh lên, Hoàng Chiến Thần và Thi Quỷ quốc sư đang giữ chân hai người bọn họ. Hôm nay, hai người bọn họ, người nào cũng đừng hòng chạy!

Vương Khả gầm rú.

Chín đại chiến tướng đang muốn rời đi.

Nhưng Bạch Liên Thánh Sứ và Hổ Hoàng cũng nghe được lời của Vương Khả.

- Vương Khả, ngươi là tên khốn khiếp, còn muốn gọi trú quân tới.

Hôm nay ta bị thương vì thiên phạt nên không cách nào bắt được Hoàng Nguyệt Nga. Hừ, lần sau, lần sau ta sẽ giết chết ngươi.

Gào!