Hổ Hoàng buồn bực rống to một tiếng.
- Bùm!
Một tiếng vang lớn, Hổ Hoàng đang bị thương vẫn liều mình đụng mạnh vào Đại Yên Oa của Hoàng Nguyệt Nga, trong chớp mắt đã bỏ chạy về phương xa.
- Đứng lại!
Hoàng Nguyệt Nga hét.
Nhưng mà Hổ Hoàng chịu ở lại chỗ này sao? Bây giờ mà không chạy nhanh thì đợi tới lúc Hoàng Nguyệt Nga phối hợp với Quân Trung Sát Trận, hắn muốn chạy cũng không kịp.
- Bùm!
Hổ Hoàng đã xông về phía chân trời.
- Thi Quỷ quốc sư, ngươi giữ Bạch Liên Thánh Sứ lại, đừng để hắn ta chạy. Hổ Hoàng đã chạy, Hoàng Nguyệt Nga Chiến Thần lập tức trở lại, đến lúc đó, hai người các ngươi cùng nhau liên thủ giữ hắn ta lại. Chờ lúc nữa trú quân tới thì Bạch Liên Thánh Sứ có mọc cánh cũng khó thoát!
Vương Khả hô lớn về phía bên kia.
Bên trong đại chiến, mặt Bạch Liên Thánh Sứ đen lại, nhìn Vương Khả ở nơi xa.
- Vương Khả, lần sau để ta tiếp đãi ngươi, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
Bạch Liên Thánh Sứ tức giận hét lên.
- Bùm!
Lại một lần đối chưởng với Thi Quỷ quốc sư, Bạch Liên Thánh Sứ quay đầu rồi vọt về phương xa.
Chết tiệt, Hổ Hoàng chạy rồi thì một mình hắn ta ở chỗ này làm quái gì! Chờ chốc nữa thật sự có một đám người tới thì hắn đi như thế nào? Tên Vương Khả đáng chết!
Bạch Liên Thánh Sứ chạy trốn vào đồng hoang, Thi Quỷ quốc sư cũng không đuổi theo.
Mà ở nơi xa, một tia sáng thoáng qua, Hoàng Nguyệt Nga cầm Đại Yên Oa cũng trở lại.
- Hoàng Nguyệt Nga Chiến Thần, Hổ Hoàng sao rồi?
Tây Môn Tĩnh tò mò nói.
- Còn sao nữa? Chạy rồi, hắn là Võ Thần cảnh đỉnh phong, liều chết trốn chạy thì có mấy người trong thiên hạ có thể đuổi kịp hắn? Hơn nữa, ta cũng không thù không oán với hắn, không cần thiết phải liều mạng như vậy!
Hoàng Nguyệt Nga nói.
- Đa tạ Hoàng Chiến Thần cứu trợ!
Vương Khả trịnh trọng hành lễ.
Quả thực lần này may mà có Hoàng Nguyệt Nga, bằng không, chuyện vừa rồi không biết kết thúc như thế nào nữa.
- Đa tạ ta? Chậc chậc, ta nhớ ban nãy, khi Hổ Hoàng và Bạch Liên Thánh Sứ vây quanh ngươi, ngươi có sợ chút nào đâu nhỉ? Chẳng lẽ ngươi còn có thủ đoạn khác?
Hoàng Nguyệt Nga hiếu kỳ nói.
- Ai da, làm sao có thể. Ta lừa bọn họ thôi, tất cả là giả đấy. Chỗ này còn ai hơn được Chiến Thần, ngươi hùng mạnh thật đó!
Vương Khả khách khí nói.
Ta còn một đôi súng ống đạn dược, à không, ta còn một cặp thiên đạo cai quản Phù Không Thạch, sao có thể nói ra?
- Thật không?
Hoàng Nguyệt Nga híp mắt nhìn về phía Vương Khả.
- Đương nhiên, với tài trí của Chiến Thần ngài thì sao có thể đe dọa được ngài?
- Nói cũng phải, ha ha!
Hoàng Nguyệt Nga vô cùng thích câu nói nịnh nọt này.
- A, Hoàng Chiến Thần, chúng ta bắt đầu xuất phát về Thiện Thần Đô chứ?
Vương Khả hỏi.
- Đi thôi!
Hoàng Nguyệt Nga gật đầu một cái.
- Xuất phát!
Vương Khả truyền lệnh xuống.
Phi thuyền bắt đầu chuyển động lần nữa.
- Chiến Thần, vậy còn ta?
Thi Quỷ quốc sư cau mày nhìn về phía Hoàng Nguyệt Nga.
- Ngươi?
Hoàng Nguyệt Nga cau mày nhìn về phía Thi Quỷ quốc sư, lại nhìn Vương Khả.
Sắc mặt Vương Khả cứng lại:
- Đây là phi thuyền của ta! Không cho phép ngươi đi lên!
Mặt Thi Quỷ quốc sư đen lại, ai muốn lên phi thuyền của ngươi?
- Chiến Thần, nếu đã như vậy thì chúng ta gặp nhau ở Thiện Thần Đô! Gia sư muốn thẩm vấn chuyện liên quan tới Vương Khả và Ác Thần Đô. Làm phiền Hoàng Chiến Thần giám thị trên đường đi!
Thi Quỷ quốc sư hơi thất lễ.
Hoàng Nguyệt Nga nhìn Thi Quỷ quốc sư một chút rồi cau mày, không nói gì.
Phi thuyền cũng nhanh chóng bay trên không, đi về hướng Thiện Thần Đô.
Đợi phi thuyền rời đi, chín đại chiến tướng mới bay tới lần nữa.
- Quốc sư, làm sao bây giờ?
Một chiến tướng cau mày nói.
- Không sao, chỉ cần bọn họ trở về Thiên Thần Đô, đến lúc đó sẽ có gia sư xử lý. Chúng ta lập tức trở về Thiện Thần Đô! Bẩm báo trước với gia sư đã có chuyện xảy ra ở đây!
Thi Quỷ quốc sư hạ giọng nói.
- RõI Một chiến tướng lên tiếng trả lời.
- ĐI Một đám người cũng bay thật nhanh về hướng Thiện Thần Đô.
Trên phi thuyền.
Thần sắc Vương Khả kỳ quái:
- Hoàng Nguyệt Nga Chiến Thần, ngươi nhìn ta như vậy không tốt lắm đâu? Bạn gái ta đang ở bên cạnh, ánh mắt ngươi như thế, ta không biết giao phó với bạn gái ta như thế nào?
U Nguyệt ở bên cạnh cười trộm một cái.
- Hừ, tiểu tử, ngươi thật to gan, lại dám đi Ác Thần Đô?
Hoàng Nguyệt Nga híp mắt nhìn về phía Vương Khả.
- Ai da, ta bị bắt buộc, ta cũng hết cách mà! Ngài cũng biết tình hình lúc ấy là lão Hoàng, ai da, chính là Hoàng Thiên Phong Ma Thần mang ta đi!
Vương Khả cười khổ nói.
- Hoàng Thiên Phong?
Hai mắt Hoàng Nguyệt Nga híp mắt lại.
- Haiz, đúng vậy. Ta nghe nói ngày xưa Hoàng Thiên Phong từng là người của Chiến Thần Điện, sau đó sa đọa, lại nhập ma phản bội chính đạo, đi tới Đại Ác Hoàng Triều. Hoàng Thiên Phong này cùng họ với ngài, ngài và hắn ta có quen biết sao?
Vương Khả tò mò hỏi.
Sắc mặt Hoàng Nguyệt Nga chợt thay đổi rất khó coi, một lúc sau, trong mắt nàng ta lóe lên lệ khí, một lúc sau lại lóe lên hận ý. Nàng ta hít sâu một hơi, trợn mắt nói:
- Không quen biết, sao ta có thể quen biết tên phản đồ như vậy?
- Hả? Không quen biết thì không quen biết, ngươi quát ta làm gì?
Ta cũng không quen biết lão Hoàng!
Vương Khả lập tức nói.
Ổ bên kia, sắc mặt của Trương Chính Đạo và Tây Môn Tĩnh kỳ quái mà nhìn về phía Vương Khả, ngươi vừa kêu Hoàng Thiên Phong là lão Hoàng, thế mà không quen sao?
- Nghe nói, bây giờ ngươi là Hồng Liên Thánh Sứ? Lần này ngươi đi Ác Thần Đô, thu hoạch không nhỏ nhỉ!
Hoàng Nguyệt Nga híp mắt nhìn về phía Vương Khả.
- À, tạm được, vận khí cũng không tệ. Lúc ấy, bọn họ nhất định để ta làm Hồng Liên Thánh Sứ, ta cũng rất ngại!
Vương Khả giải thích.
Hoàng Nguyệt Nga trợn mắt nhìn về phía Vương Khả:
- Có người nào phản đối ngươi làm Hồng Liên Thánh Sứ không?
- À, dường như tất cả mọi người cứ nhất định phải để ta làm Hồng Liên Thánh Sứt Vương Khả nhớ lại nói.
Mặt của Hoàng Nguyệt Nga, Tây Môn Tĩnh và Trương Chính Đạo đều tối sầm lại rồi nhìn về phía Vương Khả, con mẹ nó, sao da mặt ngươi lại dày như thế? Tất cả mọi người đều muốn ngươi làm Hồng Liên Thánh Sứ hả? Vậy vừa rồi ngươi bị Bạch Liên Thánh Sứ đuổi giết là như thế nào hử?
- Có phải ngươi bị ma nhập không?