- Thi Quỷ quốc sư, ngươi để chúng ta giết Vương Khả, vậy sao ngươi không tự động thủ? Chúng ta hộ pháp giúp ngươi, ngươi tới động thủ đi!
Bạch Liên Thánh Sứ trầm giọng nói.
Thi Quỷ quốc sư trừng mắt nhìn Bạch Liên Thánh Sứ, nếu ta có thể giết Vương Khả thì vừa nãy đã sớm tiêu diệt hắn rồi. Bây giờ ta còn cần một tà ma như ngươi hộ pháp giúp ta, sau đó ta đi giết Vương Khả sao? Cái U Nguyệt công chúa kia trở về cáo trạng một cái thì mẹ nó ta cũng không nói được gì.
- Cái đám tâm thần các ngươi, ta đi, ta rời khỏi nơi này là được chứ gì! Các ngươi cứ động thủ, không cần cố kỵ sự tồn tại của ta!
Chúng ta đi!
Thi Quỷ quốc sư tức giận dẫn theo một đám chiến tướng xông lên trời bay về nơi xa.
Hình ảnh quỷ dị này khiến sắc mặt Bạch Liên Thánh Sứ càng khó coi hơn. Chẳng lẽ, ta hiểu lầm Thi Quỷ quốc sư?
- Vương Khả, bây giờ đã không có người có thể bảo vệ được ngươi?
Bạch Liên Thánh Sứ cất giọng lạnh lùng nói.
U Nguyệt công chúa nhìn thấy Thi Quỷ quốc sư đã bay xa thì trên mặt cũng lộ ra vẻ lo lắng.
- Đợi chút nữa, các ngươi đi trước đi, ta vẫn còn một chiêu cuối cùng. Có điều, không có cách nào đi cùng với các ngươi được!
Một lát nữa, các ngươi điều khiển phi thuyền về trước đi!
Vương Khả nhỏ giọng nói bên tai của U Nguyệt công chúa.
U Nguyệt công chúa nghe vậy thì lo lắng, một chiêu cuối cùng?
Cái này, hai đại Võ Thần cảnh nhìn chằm chằm nhau, còn có biện pháp sao?
- Rống! Vương Khả ngươi gạt ta, bốn phía xung quanh vốn không có trú quân, ha ha ha. Ngươi còn muốn gạt ta, hôm nay ngươi đừng hòng chạy được!
Hổ Hoàng đột nhiên rống lên.
Hổ Hoàng đã nhìn rõ ràng bốn phía xung quanh hoàn toàn không có mai phục, Vương Khả lại nói càn mà thôi.
- Vương Khả, Thi Quỷ quốc sư cũng đi rồi. Hôm nay, ngươi chạy trời không khỏi nắng!
Bạch Liên Thánh Sứ cũng hung ác nói.
Đại chiến hết sức căng thẳng, Vương Khả cho U Nguyệt công chúa một cái ánh mắt chắc chắn, sau đó hít sâu một hơi xông về phía trước.
Vương Khả đúng là còn một chiêu cuối cùng, lần trước lơ lửng trên núi nhưng lại đục được hơn một vạn cân thiên đạo giám thị Phù Không Thạch, trước đó mô phỏng cao cấp Quỷ Thần Kiếm cũng chỉ dùng hơn hai trăm cân, còn thừa một vạn cân đây. Con mẹ nó, nếu thật chọc tới mình thì mình cho toàn bộ nổ hết, cho mọi người cùng chết với nhau. Đến cả Ác Hoàng cũng không dám chống đỡi, các ngươi là cái thá gì chứ. Ai có thể sống thì phải xem bản lĩnh của mỗi người thôi.
Vào thời khắc này, Thi Quỷ quốc sư vừa mới bay đi xa lại lần nữa bay trở về.
- Oanh!
Trong nháy mắt, Thi Quỷ quốc sư đã đến phụ cận phi thuyền.
- Tình huống gì đây? Sao ngươi lại trở về?
Vương Khả trừng mắt nhìn Thi Quỷ quốc sư.
Ta đang nổi lên cảm xúc muốn ra tay tàn nhẫn với bọn hắn, ngươi trở về làm gì?
Sắc mặt của Thi Quỷ quốc sư cũng khó coi, hắn không nói chuyện mà Bạch Liên Thánh Sứ đứng đó không xa lại thay đổi sắc mặt, ngươi không phải đến xem Vương Khả chết sao? Tại sao trở lại?
- Ha ha ha, Vương Khả ơi Vương Khả. Bọn họ nói ngươi lâu cá, vậy mà ta còn không hề phát hiện ra cái này chỉ là một màn kịch, thật đúng là khiến ta phải kính trọng ngươi vài phần rồi đó! Chậc chậc chậc! Khó trách Trần Thiên Nguyên cứ một mực khen ngợi ngươi trước mặt ta!
Từ trên không trung truyền đến tiếng cười của một cô gái.
Mọi người ngẩng đầu lên lại thấy, lúc này có một nữ tử áo vàng đang ngồi trên đám mây.
Trong tay nữ tử còn cầm một điếu hút thuốc phiện, nàng ta hút một hơi thuốc rồi từ trên cao nhìn xuống tất cả mọi người phía dưới.
- Hoàng Nguyệt Nga Chiến Thần?
Ánh mắt của U Nguyệt công chúa sáng lên.
- Hoàng Chiến Thần! Ngươi vừa rồi gọi ta trở về sao?
Sắc mặt Thi Quỷ quốc sư khó coi hỏi.
- Thi Quỷ quốc sư? Ngươi chạy cái gì? Đều đã đến lúc này rồi, tà ma đã tiến vào địa bàn của chính đạo vậy mà ngươi còn muốn chạy đi sao?
Hoàng Nguyệt Nga lạnh lùng nhìn Thi Quỷ quốc sư.
Sắc mặt Thi Quỷ quốc sư lại càng khó coi, mà hơi thi lễ Thiên Vi.
Hiển nhiên là phải xin lỗi cũng không dám biện bạch gì.
- Hoàng Nguyệt Nga Chiến Thần? Lần trước đối phó với bọn thỏ vương, còn chưa kịp cảm tạ ngài, sao ngươi lại ở nơi này?
Vương Khả kinh ngạc nhìn Hoàng Nguyệt Nga.
Lần trước mới ra Thập Vạn Đại Sơn, mình và lễ bộ thượng thư Vương Hữu Lễ bị Thỏ Tử Đoàn vây khốn. Cuối cùng Vương Hữu Lễ mời Hoàng Nguyệt Nga đến, định nhiếp càn khôn, lần này Hoàng Nguyệt Nga lại trùng hợp đến như vậy sao?
- Sao ta lại ở đây? Trở về hỏi Tây Môn Thuận Thủy đi, lần này hắn đặc biệt đi mời ta đến để ta âm thầm bảo vệ U Nguyệt công chúa, còn có nhi tử bảo bối này của hắn nữa. Chậc chậc, Tây Môn Thuận Thủy một bụng binh pháp, tâm kế hơn người, làm sao sinh ra con trai như vậy chứ? Ha ha ha, ta buồn cười muốn chết, bày mưu tính kế, bố trí toàn cục? Cái này chính là bố trí toàn cục ván cờ sao? Ngươi đây là bố trí ván cờ Trân Lung, chuyên để đối phó Vương Khả sao? Ha ha ha, lúc đầu Vương Khả còn có một đường rất an toàn, ngươi cái người bày mưu nghĩ kế này lại tìm giúp hắn ba cái Võ Thần cảnh đến đối phó với hắn? Ha ha ha, vốn nghĩ mấy ngày nay lại buồn tẻ, không ngờ đến, ai da, ta cười đến chảy cả nước mắt này, ha ha ha!
Hoàng Nguyệt Nga ôm bụng cười to, còn giơ tay lau nước mắt chảy ra lúc bật cười.
Mặt Tây Môn Tĩnh hơi nhăn nhó nói:
- Tiền, tiền bối, ta cẩn thận mấy cũng sẽ có sơ sót!
- Cẩn thận mấy cũng có sơ sót? Ha ha ha ha!
Hoàng Nguyệt Nga cười không ngừng.
Tây Môn Tĩnh còn muốn biện bạch cái gì.
- Được rồi, ngươi cũng đừng ương ngạnh với Chiến Thần! Lỡ Chiến Thần cười rồi xảy ra chuyện gì thì chút nữa ai thu dọn tàn cuộc đây?
Vương Khả trừng mắt nhìn Tây Môn Tĩnh.
Tây Môn Tĩnh:
tuy Trương Chính Đạo đứng bên cạnh trợn mắt nói:
- Tây Môn Tĩnh, cũng là cha ngươi lợi hại, cái đó chỉ mới lập kế hoạch thôi còn xa ngàn dặm mới quyết thắng. Mà cha ngươi đã sớm biết ngươi sẽ xảy ra sơ suất, vì vậy mời Chiến Thần đến đây để lật tẩy? Ngươi nên học cha ngươi một chút đi!
Tây Môn Tĩnh:
Bịch!
Giữa không trung, Hoàng Nguyệt Nga đang dậm chân cười đã rơi lên trên boong thuyền.
- Hoàng Nguyệt Nga, trước đó ngươi vẫn luôn trốn trong đám mây sao? Tất cả những chuyện vừa rồi xảy ra, ngươi đều nhìn thấy hết rồi sao?